Lời vừa được nói ra khiến tất cả mọi người đổ dồn ánh mắt về phía Tần Vũ Phong, lời này cũng thành công đẩy anh lên đầu sóng ngọn gió.
“Điện hạ nói không sai!”
“Chiến thần Thần Vũ quả thực là một vị anh hùng, vang danh khắp Cửu Châu, là người tài có một không hai!”
“Đừng nói đời này, trong suốt nghìn năm lịch sử của Đại Ninh thì anh ấy cũng là ngôi sao sáng chói nhất!”
“Nếu không phải vì Thiên Vũ biệt tích ba năm thì có khi bây giờ anh ấy đã được phong Vương rồi!
Tần Vũ Phong nghe mấy người này khen mình, nhưng anh không thấy vui tẹo nào, ngược lại còn cau mày khó chịu.
Đứng càng cao thì ngã xuống càng thê thảm!
Anh rất hiểu quy luật này.
Lúc trước, anh có công lao to lớn, rõ ràng sắp giành được thắng lợi rồi, lại bị mười tám tấm kim bài gọi về, cuối cùng trong cơn tức giận, anh từ chức, cởi áo giáp về quê.
Mà bây giờ, Tứ hoàng tử lại đề cao anh thế này, lại sánh ngang anh với hoàng thượng!
Đây không phải chuyện gì tốt đẹp cả!
Nếu như lời này bị truyền ra ngoài thì e rằng sẽ phải nhận rất nhiều chỉ trích, mang đến những phiền phức không đáng có.
“Nào, anh Tần, tôi kính anh ba chén rượu!”
Tứ hoàng tử chủ động cầm bầu rượu hạ mình tiếp đãi người hiền tài, tự mình rót rượu cho Tần Vũ Phong, cho anh đủ thể diện.
“Xin cảm tạ Tứ hoàng tử!”.
Tần Vũ Phong bưng ly rượu rồi uống một hơi cạn sạch.
Uống được ba lượt thì bầu không khí ở hiện trường dần nồng nhiệt hơn.
Có mấy người ca múa mặc voan mỏng manh bước vào, họ lả lướt ngả vào những công tử kia, bầu không khí trở nên ám muội.
Đột nhiên hai cô gái như hoa như ngọc bước tới cạnh Tần Vũ Phong.
Hai cô gái này vô cùng xinh đẹp, dáng điệu uyển chuyển, quan trọng hơn là hai người họ giống nhau như đúc, là một cặp song sinh.
“Chà chà... Đây là đóa hoa sen Tịnh Đế - có hai bông nở trên cùng một cuống mà điện hạ đã lưu dưỡng nhiều năm qua, không ngờ hôm nay lại không tiếc lấy ra tiếp đãi Chiến thần Thiên Vũ!”
“Hai cô gái đẹp này còn là thiếu nữ còn trong trắng đỏ”
“Điện hạ bỏ vốn lớn quá!”
“Đại nhân, để chúng tôi hầu hạ ngài!”
Hai cô gái đi tới, khéo léo tỉ mỉ, một người bóp vai cho Tần Vũ Phong, người kia thì đấm chân cho anh.
“Không cần đâu!”
Tần Vũ Phong khoát tay một cái, luồng sức mạnh nhẹ nhàng đẩy hai cô gái ra.
Đôi chị em song sinh xinh đẹp này hơi lúng túng, không biết mình đã làm sai ở đâu.
“Điện hạ, cảm ơn ý tốt của anh, nhưng tôi không nhận nổi!” Tần Phong hững hờ giải thích.
"Hả?"
Tứ hoàng tử nhíu mày: “Anh Tân, chẳng lẽ hai chị em sinh đôi này không lọt mắt xanh của anh sao? Mà cũng đúng, anh sắp cưới con gái tủa Thần Nghiêm Vương rồi! So với quận chúa thì hai người họ quả thực chẳng đáng kể đến, lui ra đi!”
“Vâng!”
Hai cô gái sinh đôi nhận được lệnh thì thở phào nhẹ nhõm.
“Anh Tần, đi theo tôi nào, tôi có chút chuyện muốn nói riêng với anh!”
Đột nhiên Tứ hoàng tử nói nhỏ, đứng dậy rời khỏi đại điện.
Tần Vũ Phong thấy vậy thì theo sát phía sau.
Rất nhanh sau đó, hai người họ đi tới một gian phòng bí mật.
Diện tích gian phòng không lớn, khoảng mười mấy mét vuông, vách tường được làm bằng chất liệu đặc biệt, có khả năng cách âm tuyệt đối.
Tứ hoàng tử ngạo nghễ đứng đó, phong thái trên người đã hoàn toàn thay đổi, không ôn hòa nho nhã như lúc trước, mà thể hiện ra sự sắc sảo hơn người.
Giống như một thanh kiếm tốt, lúc này mới được rút ra khỏi vỏ!
“Anh Tần, anh diệt gọn liên đoàn Tây Hải, vét sạch kho vàng bạc, của cải quý giá, ngọc tỷ truyền ngôi ở trong tay anh đúng không?”
- ------------------