Vẻ mặt của tiểu hầu gia hung dữ, dáng vẻ như phát điên, trong mắt bùng nổ sự tức giận.
Vừa rồi ông ta quỳ rạp xuống trước mặt Tần Vũ Phong, hèn mọn như chó.
Nhưng giờ phút này, đây mới chính là bản mặt chân thật nhất của ông ta!
Phan Linh Kiều sợ tới mức sở cả da gà, dựng tóc gáy.
"Tôi uống... Tôi uống còn không được sao..”
Cô ta cũng không dám tính toán thiệt hơn nữa, trực tiếp cầm lấy bình rượu trắng kia, uống ừng ực vào.
“ực ực..”
Rượu mạnh vào cổ, đau như bỏng rát, giống như dao nhỏ cắt qua yết hầu, dạ dày cuồn cuộn như sóng biển.
Phan Linh Kiều cực khổ uống hết một bình rượu, lại cẩn thận nhìn Tần Vũ Phong hỏi: “Cậu có thể tha thứ cho tôi được chưa?”
“Không được!”
Tần Vũ Phong lạnh lùng mở miệng.
“Hả?”
Phan Linh Kiều ngây ngẩn cả người, không ngờ tới anh lại không đi theo lẽ thường.
Ngay sau đó, Tần Vũ Phong lại mở ra một bình rượu trắng, đưa đến trước mặt cô ta, ra lệnh lần thứ hai: “Một bình vừa rồi là cô nhận lỗi với tôi! Một bình này là nhận lỗi với bác Chu! Cô uống hay là không uống?”
"Hu hu hu..."
Cảm xúc của Phan Linh Kiều triệt để sụp đổ, cô ta khóc nức nở.
Đám con nợ ở bên cạnh đó, ai ai cũng im lặng như ve sầu mùa đông, run bần bật, hối hận muốn chết đi được.
Người tàn nhẫn!
Đây chính là người tàn nhẫn!
So với Tân Vũ Phong, tiểu hầu gia Tống Thạch Thư cũng được coi là người lương thiện rồi!
Bọn họ lại không biết, Tần Vũ Phong có thể trấn giữ biên giới phía Bắc không phải dựa vào sự nhận từ.
Làm tướng quân cần phải sát phạt quyết đoán!
Huống chi, Phan Linh Kiều với đám con nợ này cũng không phải thứ thiện lành gì, đây là bảo ứng của bọn họ. “Tôi... Tôi uống..." Phan Linh Kiều lần thứ hai bưng bình rượu lên.
Nhưng lúc này đây, mới uống được một phần ba, cô ta liền chịu không nổi, kêu đau một tiếng liền ngất xỉu, rõ ràng đã bị sốc côn.
“Kéo cô ta ra ngoài, đừng ở chỗ này ngáng đường!”
Tổng Thạch Thư vẫy tay, ý bảo vệ sĩ lên làm việc.
Phan Linh Kiều rời khỏi, nhưng những con nợ thì vẫn còn ở đó. Vốn dĩ bọn họ ai ai cũng đều có núi để dựa vào cả, muốn hung hăng trừng trị Tân Vũ Phong.
Ai ngờ hiện tại, tiểu hầu gia Tống Thạch Thư thế mà lại trở thành đàn em đắc lực của Tần Vũ Phong!
Ánh mắt của mọi người nhìn về phía Tần Vũ Phong, tràn đầy vẻ kính sợ. Không có thực lực mà làm bộ chính là đồ ngu!
Có thực lực mà thể hiện ra chính là lợi hại!
Giờ phút này, Tần Vũ Phong đã chứng minh được, cái gì mới là lợi hại chân chính!
Đột nhiên, một tên mập đi tới trước, đánh bản thân mấy cái tát mạnh bạo.
“Bốp! Bốp! Bốp!”
"La Chu Đao tôi bất nhân bất nghĩa, thiếu nợ không tra, tôi cũng không dám làm như vậy nữa! Hiện tại toi se tra lại cho anh Chu một trăm năm mươi triệu ngay lập tức!”
Nói xong, ông ta lập tức lấy di động ra, chuyển cho bác Cho một trăm năm mươi triệu.
“Đinh!”
Rất nhanh, điện thoại của bác Chu, vang lên tiếng thông báo đã chuyển khoản thành công.
"Tần Vũ Phong, bác thu được tiền...”
Bác Chu lộ ra vẻ mặt kích động.
Sở dĩ bác ấy kích động, không chỉ bởi vì thu được tiền nợ, mà còn là bởi vì cậu chủ nhỏ của năm ấy hiện giờ đã thành tài!
Tuy rằng ông ta còn chưa biết thân phận của Tần Vũ Phong, nhưng ngay cả Tổng Thạch Thư cũng phải nịnh bợ, điều đó đã đủ để chứng minh sự lợi hại của Tân Vũ Phong!
“Tiền tôi đã trả, hiện tại tôi có thể đi được rồi chứ?” Chu Đào run rẩy hỏi.
“Không thể!”
Tần Vũ Phong lắc đầu lần thứ hai, giọng chắc nịch nói: "Ông mới trả tiền vốn, nhưng lại của mười tám năm nay, ông còn chưa trả đầu...”
- ------------------