Tân Vũ Phong đã từ chối quận chúa, quận chúa tại sao cứ tự làm khổ mình chứt Thế nhưng Tân Vũ Phong dù sao cũng là chiến thần Thiên Vũ, chiến thần bảo vệ Đại Hạ.
Mọi người tuy rằng bởi vì đều hướng về quận chúa, nhất thời nói ra lời bất kính nhưng đến cuối cùng cũng không có đem sự tức giận đổ lên trên người Tân Vũ Phong, mà ngược lại chuyển đến Triệu Thiên Lãng Dù sao, cái tên khốn này mới là người thực sự làm tổn thương quận chúa!
Hơn nữa còn phạm thượng, mưu hại chiến thần Thiên Vũ.
“Triệu Thiên Lãng, tên chó má nhà anh!”
Một nữ tướng lĩnh của quân Thanh Phượng, trợn mắt nhìn Triệu Thiên Lãng, đang cưỡi ngựa lập tức quát đến: “Lại dám làm tổn thương đến quận chúa Ngọc Linh Long của chúng tôi!”
“Còn dám to gan phạm thượng, mưu sát Chiến thần Thiên Vũ, luật nước không cho phép, luật trời khó dung tha được!”
“Chị em đâu xông lên cho tôi!”
Lúc này theo lệnh của nữ thống lĩnh, tinh thần của mọi người như cầu vồng, xông đến hướng vế đội quân Tham Lang.
Mà người bên của đội quân Tham Lang, từng người đều vô cùng chột dạ, tự biết mình đuổi lý.
Quân Thanh Phượng tuy rằng không phải là quân đội biên giới chính thống, thế nhưng cũng đi theo quận chúa Ngọc Linh Long, ra vào vô số các chốt hiểm yếu thế ở vùng biên giới, mọi người đều cũng không thua kém gì đàn ông.
Đội quân Tham Lang biết là bản thân mình đã phạm thượng, tự ý xuất quân bao vây Thiên Vũ, lan truyền đi đều là tội chết, chỉ sợ là sự việc bị bại lộ, vô hình trung sẽ bị kéo xuống nước theo.
Tinh thần của tướng sĩ bây giờ biến mất, quân Thanh Phượng bây giờ chính là lúc tinh thần chiến đấu lên cao.
Thống lĩnh đội quân Tham Lang Triệu Thiên Lãng, đâm bị thương người đứng đầu của bọn họ Ngọc Linh Long, còn mưu sát chiến thần Thiên Vũ Hận thù của hai bên, giao tranh với nhau, nữ tướng sĩ của quân Thanh Phượng, càng giết càng hăng, bỗng chốc hàng nghìn người đội quân Tham Lang thiệt hại vô số, tiếng kêu rên không dứt.
Triệu Thiên Lãng nhìn tất cả những thứ này trước mắt, sắc mặt tái xanh.
Vốn là số quân của Đội quân Tham Lang lại không hề hiếm ưu thế quá lớn so với quân của Thanh Phượng.
Có thể nói là thế lực ngang nhau.
Còn muốn nói về thực lực thì.
Triệu Thiên Lãng tuy rằng không muốn thừa nhận nhưng nhìn cảnh trước mắt, quân Thanh Phượng tuy rãng là con gái thế nhưng võ nghệ cao cường, nghiêm chỉnh huấn luyện không thua gì người đàn ông, thậm chí còn hơn một chút.
Triệu Thiên Lãng vẻ mặt u ám, lẽ nào kế hoạch lại cứ thất bại như vậy sao?
Đúng lúc này, một người thống lĩnh nhỏ trong đội quân Tham Lang, khó khăn lắm mới thoát được vài cao thủ vây đuổi tiêu diệt của quân Thanh Phượng, liên tục bò lăn, một đường chạy trốn đến bên cạnh Triệu Thiên Lãng, run rấy hỏi “Đại nhân, chúng ta.
Vẻ mặt của tên thống lĩnh có chút xoắn suýt, hình như lời muốn nói tiếp sau, vô cùng khó để mở miệng nhưng cũng không thể nào nói ra: “Tướng sĩ của chúng ta, hoàn toàn không thể đánh thắng quân Thanh Phượng…”
Theo lời của thống lĩnh kia của đội quân Tham Lang, sắc mặt của Triệu Thiên Lãng càng khó coi.
Một nghìn người của đội quân Tham Lang thực sự lại không địch nổi 800 nữ binh của quân Thanh Phượng…
Tuy rằng không cam lòng thế nhưng không thể không thừa nhận, hiện tại e răng chỉ có thể rút lui Tiếp tục ở lại, sẽ tăng thêm nhiều sự hy sinh.
Hơn nữa, giống như thống lĩnh kia nói ngộ nhớ thực sự chọc giận Ngọc Linh Long, hậu quả khó mà lường được.
- ------------------