Tân Vũ Phong nhếch mép cười.
Quả nhiên trên thế giới này, bất cứ một cường giả nào cũng muốn đấu một trận cân tài cân sức.
Trong đó có cả anh.
Tân Vũ Phong cũng gần quên mất chuyện này đã không xảy ra bao lâu rồi.
Đã bao lâu rồi anh không trải qua cảnh tượng, khi anh bắt đầu sử dụng toàn lực của mình, vẫn còn tìm được một đối thủ ngang tài ngang sức.
Ánh mắt của Tân Vũ Phong lập tức cũng nảy ra ý định muốn quyết chiến.
Từ sau khi anh vượt qua Tông Sư Ngũ Trọng Thị: Nói thật lòng hình như anh chưa gặp được một đối thủ nào mạnh như Kitano Takeshi.
Vậy nên ý muốn quyết chiến trong lòng Tân Vũ Phong cũng dâng lên rất cao, khiến anh vô cùng phấn khích.
Kitano Takeshi lại nói tiếp.
“Nếu đã như vậy, vậy thì ngay sau đây, hai người tôi và anh sẽ đại diện cho hai phe Đông Hoàng và Đại Hạ, chuẩn bị chiến đấu vì danh dự của chúng ta”
Kitano Takeshi vừa nói xong lời đó, lập tức ông ta thu hồi lại luồng sức mạnh bao phủ khắp trời đất và khiến đám đông xung quanh phải chịu một áp lực rất lớn.
Tân Vũ Phong cũng làm như vậy.
Những người quan sát trận chiến bên cả phía Đông Hoàng và Đại Hạ đều thở phào nhẹ nhõm.
Áp lực trên người tự nhiên biến mất, ai cũng cảm thấy nhẹ nhàng, thoải mái.
Những người quan sát trận chiến bên phía Đông Hoàng lại quay về với tư thế ban đầu, tự nhận mình có thể nắm chắc chiến thắng trong tay.
Bên phía Đông Hoàng bắt đầu huênh hoang, khoác lác.
“Đại nhân Kitano Takeshi, mau khiến đám người Đại Hạ ngu dốt kia biết sự lợi hại của người Đông Hoàng chúng ta đi”
“Đúng vậy, Kitano Takeshi đại nhân, mau để đám người Đại Hạ kia nếm mùi lợi hại đi”
“Để cho bọn chúng biết sức mạnh thật sự của ngài”
“Tên chiến thần Thiên Vũ kia là cái thá gì chứ, trước mặt Kitano Takeshi đại nhân của chúng ta, anh ta chẳng là cái đinh gỉ gì cả”
“Đúng vậy, chiến thần Thiên Vũ, mau đánh rơi mặt nạ của anh ta đi!
Cho anh ta nếm mùi lợi hại của ngài!”
“Đại nhân Kitano Takeshi, ngài cố gắng lên!”
“Đại nhân Kitano Takeshi, vì sự huy hoàng của Đông Hoàng, hãy đánh bại đám người Đại Hạ đó đi”
“Nói hay lắm! Chiến đấu vì sự huy hoàng của Đông Hoàng chúng ta, đập vỡ sự kiêu ngạo của đám người Đại Hạ kia đi!”
Bên phía đám người Đông Hoàng đã như vậy, đương nhiên đám đông Đại Hạ cũng không chịu để yên.
Tính tình của Nhạc Linh Linh cũng không phải là kiểu dễ chịu gì, dù sao cô ta cũng là thiên chỉ kiều nữ của Hoa Sơn, tính tình cô ta đương nhiên đã quen được chiều chuộng.
Nhất là hiện giờ phía Đông Hoàng đã lên tiếng, nếu như đánh đối thủ thua tan tành tơi tác, nhất định sẽ trở thành thần tượng trong lòng cô ta.
Thần bảo vệ của Đại Hạ, chiến thần Thiên Vũ bất bại.
Nhạc Linh Linh chống tay vào eo, là người đầu tiên đứng dậy.
“Tôi khinh, đám người Đông Hoàng mấy người đều là giặc cướp, nói linh tinh cái gì vậy, có đang nói tiếng người không thế?”
“Lại còn định đánh rơi mặt nạ của chiến thần Thiên Vũ sao, mấy người cũng đủ tư cách nhìn thấy khuôn mặt thật của chiến thần Thiên Vũ sao? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!”
“Mấy ngày hôm trước còn tới đây nịnh bợ nói rằng muốn thu nhận những võ giả trẻ tuổi bên phía chúng ta, không tiếc sử dụng luôn cả mỹ nhân kế. Bây giờ mọi chuyện không thành, lại quay đầu nói muốn đánh bại chiến thần Thiên Vũ của chúng tôi sao? Đúng là một trò cười!”
“Nói cho mấy người biết, bên phía chúng tôi không chỉ có võ giả trẻ tuổi Tân Vũ Phong, mà còn có chiến thần Thiên Vũ đấy”
“Chuyện mà mấy người muốn làm nhất định không được như ý muốn đâu”
Công chúa Đại Mỹ Ngư không thể hiểu nổi, vì sao một cuộc liên hôn đàng hoàng như vậy mà tới miệng của ả phụ nữ Đại Hạ này lại trở thành một thứ xấu xa như vậy?