Một lần nữa xung quanh lại trở nên im lặng.
Thanh Long mở miệng xóa tan sự im lặng.
“Hay là thế này đi, chúng ta trực tiếp ra tay từ chỗ Yến Phiệt và đưa cô Lâm Kiều Như đi!”
“Nếu như…”
Thanh Long căn chặt răng, bởi vì trước đó từng tranh luận với Bạch Hổ cũng khiến Thanh Long có chút dao động.
“Nếu như cô Lâm Kiều Như thật sự lựa chọn Tứ hoàng tử thì những chuyện này đều không liên quan đến chúng tai”
“Nhưng nếu như cô ấy bị ép buộc thì Thanh Long tôi cho dù có mất cái mạng này cũng phải đổi lại sự tự do cho cô Lâm Kiều Như!”
Lúc này Huyền Vũ đứng dậy nói: “Tôi cũng giống như Thanh Long!”
“Tôi cũng vậy!”
“Tôi cũng vậy!”
“Chúng tôi cũng vậy…
Trên đường đi, mười hai vệ trung thiết giáp với cơ thể tự nhiên cố ép bản thân bước vào giấc ngủ say và tịnh dưỡng một phen.
Lúc này mặc dù đã là nửa khuya nhưng khi mười hai vệ trung thiết huyết vừa đến Đế Đô thì ai nấy đều hết sức tỉnh táo.
Thanh Long xoay xoay cổ kéo giãn gân cốt một chút, trên cổ phát ra tiếng xương cốt ma sát.
“Đi thôi, xuất phát!”
Thanh Long nói rồi đưa theo những người khác trong mười hai vệ trung thiết huyết đến khu vực của Yến Phiệt.
Cả một hàng người tranh thủ đêm khuya phục kích xung quanh Yến Phiệt và quan sát tình hình bên quân địch.
“Bạch Hứa Trạch, sao thế?”
Bạch Hứa Trạch vừa quay về thì đám người của Thanh Long Huyền Vũ đã lập tức bao vây lại.
Khuôn mặt của Bạch Hứa Trạch rất trẻ trung, trông giống như một đứa trẻ mười sáu bảy tuổi thôi nhưng lại là người mai phục giỏi nhát trong mười hai vệ trung thiết huyết.
Thông thường những chuyện như do thám tình hình quân địch đều giao cho Bạch Hứa Trạch làm.
Bạch Hứa Trạch mở miệng ra và nói với khuôn mặt nặng nề: “Cả cái Yến phủ đều không phát hiện ra bóng dáng của cô Lâm Kiều Như! Nhưng tôi phát hiện trong Yến phủ có một cái mật thất, bên ngoài có rất nhiều binh lính canh gác, tôi nghi ngờ đây chính là nơi đang giam giữ cô Lâm Kiều Như đấy!”
Thanh Long chau mày nói: “Thật phiền phức, chung ta lại không thể xác nhận cô Lâm Kiều Như có ở đó hay không! Đợi tôi chút!”
“Thanh Long!”
Huyền Vũ vừa mới trầm giọng nói xong một câu thì hình bóng của Thanh Long đã biến mất trong đêm tối rồi.
Huyền Vũ đau đầu xoa xoa trán mình.
Bạch Hổ dõi theo phương hướng của Thanh Long và an ủi Huyền Vũ: “Anh hai, anh yên tâm đi! Thanh Long rất tài giỏi, chỉ có anh mới luôn xem Thanh Long là đứa trẻ thôi, cậu ấy làm gì anh cũng không yên tâm!”
Huyền Vũ thở dài một cái: “Hy vọng là như thế”
Chỉ tốn một thời gian ngắn thì Thanh Long đã quay trở lại rồi.
Nhưng Thanh Long mặc dù lúc đi một người nhưng lúc quay trở về đã không còn là một mình nữa.
Thanh Long còn bắt về thêm một hộ vệ của Yến Phiệt nữa.