“Em lại ngủ rồi…”
Lâm Kiều Như nằm trên ghế sô pha, người quấn một chiếc chăn mỏng, mở mắt ra.
Tân Vũ Phong ngồi bên cạnh cô, nhìn Lâm Kiều Như ngồi dậy, anh mỉm cười vuốt tóc Lâm Kiều Như: “Đã bao lâu rồi, em chưa có một giấc ngủ ngon vậy hả?”
Lâm Kiều Như bĩu môi, thấp giọng nói với Tân Vũ Phong: “Không phải là do em lo lắng cho anh sao? Mấy ngày nay đều ngủ không ngon.”
Tân Vũ Phong cười, nhéo vào chóp mũi của Lâm Kiều Như: “Biết rồi, làm vợ phải lo lắng rồi.”
Lâm Kiều Như “Hừ” một tiếng.
Ngay lập tức, Lâm Kiều Như ngồi dậy, nép vào lòng Tân Vũ Phong.
“Tân Vũ Phong, lần này anh có thể ở lại bao lâu?”
Tân Vũ Phong do dự một hồi không có trả lời.
Lâm Kiều Như chớp mắt, tiếp tục hỏi Tân Vũ Phong: “Không phải anh lại định rời đi chứ?”
Tân Vũ Phong “Ừn một tiếng, cuối cùng vẫn là gật đầu.
Lâm Kiều Như thầm thở dài.
Nhìn Lâm Kiều Như như vậy, Tân Vũ Phong đột nhiên không biết nên nói cái gì.
“Kiều Như…”
Lâm Kiều Như nhìn chằm chằm vào khuôn mặt rối rằm của Tân Vũ Phong, một lúc lâu sau, cô mới cười ra tiếng.
“Làm sao vậy, khuôn mặt này là đang sợ em tức giận sao?”
“Không sao, đương nhiên em biết anh rất bận, anh có việc thì cứ đi làm, em sẽ không tức giận.”
“Em chỉ muốn biết lần này anh có thể ở bên em trong bao lâu thôi.”
Khi Lâm Kiều Như nói, lời nói còn mang theo vài phần nũng nịu.
Tân Vũ Phong nhìn Lâm Kiều Như, giống như có chút áy náy.
Mặc dù anh đã đưa Lâm Kiều Như ra khỏi Yến Phiệt, nhưng anh không thể dành nhiều thời gian bên cạnh Lâm Kiều Như được.
Điều mà anh khiến Lâm Kiều Như làm nhiều nhất cho anh, đó chính là chờ đợi …
Nghĩ đến đây, Tân Vũ Phong lại cảm thấy áy náy.
Nhưng Lâm Kiều Như hoàn toàn không quan tâm, ngược lại cô rất thông cảm với Tân Vũ Phong.
Nhìn thấy Lâm Kiều Như như vậy, Tân Vũ Phong không khỏi càng thêm áy náy.
Tân Vũ Phong mím môi, nói: “Kiều Như, anh là… anh đi thăm dò tin tức mẹ, thời gian chắc sẽ không quá lâu đâu:”
“Trong một tuần, anh nhất định sẽ trở lại.”
Lâm Kiều Như chớp mắt, sau đó hơi ngẩng đầu lên, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của Tân Vũ Phong.
“Được rồi, em hiếu rồi, anh muốn làm gì thì làm, anh cứ yên tâm đi đi “Em sẽ ở nhà đợi anh, em cũng sẽ tự bảo vệ mình!
Lâm Kiều Như cười nói với Tân Vũ Phong.
Trong lòng, Tân Vũ Phong càng thêm cảm động hơn.
Rất nhanh, thời gian tổ chức đại hội tỷ thí võ công của La Phù Sơn đã sắp bắt đầu.
Sáng sớm, Tân Vũ Phong đã ra lệnh cho Huyền Vũ: “Chuẩn bị xe, hôm nay tôi sẽ đi La Phù Sơn!”
Huyền Vũ gật đầu: “Vâng, Thiên Vũ đại nhân!”
“Nhưng…” Huyền Vũ cau mày ngập ngừng Tân Vũ Phong nhướng mày.
“Nhưng cái Huyền Vũ mím môi, cuối cùng nghĩ lại rồi nói: “Thiên Vũ đại nhân, mấy ngày trước là do tôi không làm phiền cậu với cô Kiều Như, thật ra, lần trước cậu lấy thân phận chiến thần Thiên Vũ đánh bại Kitano Takeshi, lần quay trở lại Đại Hạ này, không ít người đã biết đến chuyện đó”
“Nhiều quan viên, đại tướng cấp nhất phẩm, nhị phẩm ở Đế Đô đã chuẩn bị mở tiệc rượu chiêu đãi cậu!”
“Hơn nữa…
“Hơn nữa Tứ hoàng tử cũng đã gửi lời mời tới cậu, mời cậu tối nay đến dự tiệc!”
Lông mày Tân Vũ Phong lập tức nhăn lại.
‘Tứ hoàng tử Tê Vân Phong?
Tên này, không phải đã sớm kết thù cùng anh sao?