Thịnh Viên phản ứng nhanh, sau khi được cây sen chữa khỏi, Thịnh Viên đã có thể tự do di chuyển.
Thịnh Viên đột nhiên xoay người đứng lên, đi tới trước mặt Tân Vũ Phong và Quách Thành, ngay sau đó quỳ xuống một cái bụp!
“Ông à, ông làm gì vậy!”
Quách Thành trực tiếp đỡ Thịnh Viên lên, Thịnh Viên lại không chịu đứng dậy, xấu hổ khom lưng nói: “Cảm ơn hai vị ân nhân đã ra tay giúp đốt”
“Nếu khôi một cái xác Cuối cùng Cố Khánh cũng hoàn hồn lại, thấp giọng lẩm bẩm: “Cái…cái này… sao có thể?”
Sư phụ cô ta còn không thể chống lại những tảng đá, vậy mà người kia có thể hoá giải nguy hiểm dễ dàng như trở bàn tay!
Phải biết trước đó ở trong lòng Cố Khánh, người đàn ông trước mặt này chính là một kẻ ba hoa khoác lác.
“Thậm chí còn sỉ nhục cao thủ tán tu thần bí, thần tượng trong lòng mình.
Nào biết, vừa rồi những gì anh thể hiện không những không thua nhờ hai vị ân nhân, e rằng bây giờ lão già này đã thành bản lĩnh của cao thủ Tông Sư, còn…
Còn không so đo hiềm khích trước đây mà cứu bọn họ?
Trong lòng Cố Khánh cũng biết, những lời mình nói khiến người khác tổn thương đến mức nào.
Không ngờ đối phương còn không hề tính toán, thậm chí còn ra tay giúp đỡ.
Cứu mạng của cô ta và sư phụ!
Đúng lúc này, Thịnh Viên cương quyết ra lệnh cho Cố Khánh.
“Cố Khánh! Còn không quỳ xuống cảm ơn ân nhân? Ân nhân không tính toán xích mích trước đây, đã là cứu mạng hai người chúng ta!”
Cố Khánh cắn chặt răng, hốc mắt có chút ửng đỏ.
Trong lòng Cố Khánh thật sự biết ơn, nhưng nếu quỳ xuống cảm ơn…
Làm sao Cố Khánh làm được điều này!
Cố Khánh dậm chân, nhỏ giọng khóc nức nở nói: “Không muốn, không muốn!”
“Con không muốn quỳ với anh ta đâu!”
“Anh ta sỉ nhục thần tượng của con, con không muốn!”
“Cố Khánh!” Giọng Thịnh Viên mang theo chút tức giận.
Cố Khánh đã đắc tội với đối phương một lần, nhưng vẫn không so đo tính toán hiểu lầm trước đây mà cứu bọn họ.
Mà sao đứa nhỏ Cố Khánh này vẫn còn cáu kinh?
Ngộ nhỡ làm ân nhân ôm hận thì làm sao đây?
Trả ơn không thành, ngược lại còn kết thù!
Mà giờ phút này, ân nhân Tân Vũ Phong ở bên cạnh ông ta lại không hề để ý.
Ở trong mắt Tân Vũ Phong, đứa nhóc Cố Khánh này chỉ là một đứa trẻ.
Cũng có thể nói phiên bản trẻ con của Nhạc Linh Linh, nhưng nói chuyện không hề dễ nghe.
Tân Vũ Phong thật sự sẽ không so đo.
“Bỏ đi”
Vẻ mặt Tân Vũ Phong thản nhiên: “Tôi cứu hai người cũng không phải để hai người cảm ơn”
“Cái này… ân nhâi Thịnh Viên vừa cảm thán lòng dạ Tân Vũ Phong rộng rãi, vừa có phần hổ thẹn, tự trách bản thân.