Mục lục
Truyện Hỏa Vũ Chiến Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 967


Tân Thiên Lâm lấy roi trong tay Kiếm sĩ Thiết Ưng, lại vụt cho Mộc Dung Chỉ thêm một nhát.


“Chát!”


Mộc Dung Chi không kịp phòng ngự, cô ta kêu lên một tiếng đau đớn, rồi nhanh chóng ngậm miệng lại!


Cô ta biết với những kẻ xấu xa có tâm lý méo mó như Tân Thiên Lâm thì mình càng kêu lên bao nhiêu anh ta sẽ càng sung sướng, càng đắc ý bấy nhiêu.


Quả nhiên, Tân Thiên Lâm nghe vậy liền nhe răng ra cười một tiếng: “Để tôi coi coi cô có được bao nhiêu phần khí phách nhé”


“Hôm nay tôi sẽ khiến cho cô muốn sống không được muốn chết chẳng xong, sợ là có muốn tự tử vì tình với thẳng nhãi Tân Vũ Phong kia cũng chẳng được đâu”


“Chát!”


“Chát!”


Anh ta liên tục vung hết roi này đến roi khác lên người Mộc Dung Chi không có một quy luật nào Từ đầu đến cuối Mộc Dung Chi đều cắn răng không rên một tiếng nào!


Tân Thiên Lâm càng phẫn nộ hơn, lực tay vung lên cũng ngày càng không kiêng nể gì.


Nếu không phải hôm nay còn muốn giữ lại một mạng của Mộc Dung Chi để sau này tiện đùa bỡn thì anh ta đã hận không thể giết chết ngay con nhóc cứng miệng này rồi.


Tân Thiên Lâm chắc chắc giờ Tân Vũ Phong đã chết rũ xương rồi.


Bởi vì cho dù anh có may mắn sống sót sau khi tự bạo thì sau khi kho báu đó sụp đổ e rằng anh cũng đã bị chôn vùi rồi!


Tân Thiên Lâm nghĩ như vậy rồi nhìn lướt qua đám người ở Tây Nam Miêu Cương.


Tất cả mọi người đều không thể tin nổi Tân Thiên Lâm lại có thể đối xử như vậy với thiếu chủ trại Thanh Mộc, lại có thể đối xử như vậy với mỹ nhân số một của Tây Nam Miêu Cương!


Không hề thương tiếc!


Tân Thiên Lâm đều không có bất kỳ sự kiêng dè gì với thân phận thiếu chủ của Mộc Dung Chỉ hay là chút lòng thương tiếc nào cho phận đàn bà phụ nữ, anh ta y hệt như một tên hôn quân tàn bạo đến cực điểm.


Trong chốc lát, những bàn tay tấn công bức tường của mọi người đều dừng lại!


Tân Thiên Lâm thấy đám người Miêu Cương dừng tay liền vung roi, quát to một tiếng: “Không muốn sống nữa có phải hay không?”


“Trong vòng ba ngày mà không thể phá vỡ bức tường này thì kết cục của cô ta bây giờ chính là kết cục tương lai của mấy người đấy”


Tân Thiên Lâm nói xong lại giơ cây roi trong tay lên chỉ thẳng vào đám người!


Mọi người lập tức ớn lạnh cả người, vội vàng tiếp tục đồn sức đập phá bức tường.


Tân Thiên Lâm nhìn cảnh tượng trước mắt thì trong lòng thoải mái hơn rất nhiều.


Tân Vũ Phong đã chết, chờ đến khi anh ta lấy được chí bảo.


thì khắp thiên hạ này sẽ không còn ai có thể đối nghịch với anh ta!


Không còn Tân Vũ Phong làm cái gai trong mắt cái đinh trong thịt của anh ta nữa.


Nhưng Tần Thiên Lâm lại không biết.


Tân Vũ Phong chẳng những không chết, chẳng những không bị chôn vùi dưới gạch đá mà còn có thể dựa vào ý chí phi thường của bản thân đứng dậy từ trong đống phế tích.


Mà hiện tại Tân Vũ Phong đang ở cách đó một bức tường, ở trong kho báu mà Tân Thiên Lâm tìm mọi cách để tiến vào!


Không biết sau khi Tân Thiên Lâm biết được tin tức này thì sẽ có biểu cảm thế nào?


Nhưng không có ai suy nghĩ tới, bởi tất cả mọi người và Tân Thiên Lâm đều giống nhau, đều cho rằng anh đã chết.


Ngoại trừ Mộc Dung Chi đang đau đớn tột cùng nên trong lòng sinh ra ảo giác, hi vọng Tân Vũ Phong sẽ sống sót.


Mặc dù mọi người và Tân Thiên Lâm đều hả hê nhìn cảnh người khác gặp họa, nhưng thái độ của họ lại khác nhau.


Đại bộ phận đều là tiếc nuối.


Nhưng đều bởi vì Tân Vũ Phong đã chết rồi không thể chết lại lần nữa.


Người duy nhất có thể khẳng định Tân Vũ Phong thật sự chưa chết, e răng… chỉ có chính bản thân anh.


Giờ phút này, Tân Vũ Phong đang ở sau bức tường mà Tân Thiên Lâm vẫn chưa tìm ra được cách nào để đột phá.


Toàn bộ ngôi mộ này thì kho báu của hoàng triều Đại Kiền ở giữa chính là cơ quan mật thất quan trọng nhất ở bên trong.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK