“Huyền Trúc!”
Hàn Phong đột nhiên nghiêng người về phía trước: “Nói nhiều như vậy, thật ra anh chỉ muốn biểu đạt một chuyện”.
“Bao năm qua anh vẫn chưa quên được em, bất cứ lúc nào cũng luôn nghĩ về em, cũng cảm thấy rất hối hận, khi đó bản thân thật sự không nên kích động như vậy”.
“Anh không để ý chuyện em có con rồi đâu, hơn nữa anh cũng khá thích trẻ con, em yên tâm, sau này anh nhất định sẽ chăm sóc cho hai mẹ con em thật tốt, cho hai người cuộc sống hạnh phúc nhất trên đời…”
Nói xong, Hàn Phong đột nhiên duỗi tay ra, muốn kéo tay Hạ Huyền Trúc.
“Anh Hàn, xin hãy tự trọng!”
Hạ Huyền Trúc vội vàng tránh đi, sắc mặt trở nên ảm đạm: “Anh Hàn, chuyện quá khứ không cần nhắc lại nữa, bây giờ tôi là người đã có chồng rồi”.
“Hơn nữa tôi nghe nói anh cũng đã kết hôn rồi, vì vậy xin anh hãy tôn trọng tôi, đồng thời cũng tôn trọng bản thân anh.
Nếu như không có chuyện gì, bây giờ tôi bắt đầu phải làm việc rồi!”
“Huyền Trúc, em đừng như vậy, anh đúng là kết hôn rồi, nhưng anh không có chút tình cảm nào với người phụ nữ đó cả, anh có thể ly hôn với cô ta bất cứ lúc nào!”
“Hơn nữa, anh cũng nghe nói chồng em là một thằng ăn bám”.
“Sau này chỉ cần em đi theo anh, anh bảo đảm…”
“Úi chà, náo nhiệt thế nhỉ”.
Đúng lúc này, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên cầm tập tài liệu đi vào trong.
“Vĩnh Khang, em…”
Hạ Huyền Trúc sợ Diệp Vĩnh Khang hiểu nhầm liền vội vàng giải thích.
Diệp Vĩnh Khang xua tay với Hạ Huyền Trúc, nheo mắt nhìn Hàn Phong, cười nói: “Người anh em, anh thích vợ của tôi, chứng minh vợ tôi có sức hấp dẫn rất lớn”.
“Nhưng mà đáng tiếc là vợ tôi lại chỉ thích thằng ăn bám như tôi thôi, sau này nếu như anh muốn tiếp tục thích cô ấy, tôi cũng không quản được, dù sao vợ tôi cũng có sức hấp dẫn rất lớn mà, số người thích cô ấy nhiều lắm”.
“Nếu như muốn tặng xe hay tặng nhà thì cứ trực tiếp đưa cho tôi đi, dù sao tôi với vợ tôi cũng là người một nhà, tiền từ trên trời đột nhiên rơi xuống tội gì mà không dùng”.
Nói xong, đột nhiên ôm lấy Hạ Huyền Trúc, hôn một cái lên má cô: “Vợ à, khuôn mặt nhỏ nhắn của em mềm thật đấy, hôn thế nào cũng không đủ”.
.