Vì vậy, Diệp Vĩnh Khang không muốn làm khó Hạ Huyền Trúc vì cảm xúc nhất thời của mình.
Đối với những lời Phan Vân Thiến mắng trên điện thoại vừa rồi, Diệp Vĩnh Khang không thèm quan tâm, chẳng qua chỉ để Phan Vân Thiến nhảy nhót thêm mấy ngày thôi.
Đợi khai trương khu sản nghiệp xong rồi, sẽ từ từ tính sổ với cô ta!
“Vĩnh Khang, mấy ngày này anh phải vất vả một chút rồi, em thật sự là quá bận, anh phải đến giúp em một tay”.
Hạ Huyền Trúc vừa cẩn thận kiểm tra quy trình của buổi hòa nhạc mở màn, và vừa dặn dò Diệp Vĩnh Khang.
Diệp Vĩnh Khang rót một tách trà nóng, đặt lên bàn Hạ Huyền Trúc, cười nói: “Sao em lại khách sáo với anh thế, giúp vợ mình không phải trách nghiệm phải có à?”
“Dù sao thì, bây giờ Tiểu Trân đã có mẹ của chúng ta trông chừng. Nếu em cần gì cứ bảo anh là được”.
Vừa nói, anh vừa nhẹ nhàng đặt tay lên vai Hạ Huyền Trúc từ phía sau, rồi từ từ trượt xuống …
“Vợ à, hai ta đã bao lâu không làm cái kia rồi, em có muốn thả lỏng chút không?”
Diệp Vĩnh Khang cúi đầu ghé vào tai Hạ Huyền Trúc, thì thầm, nhếch mép cười.
“Cái tên này, tay anh đang để đâu đấy, đây là văn phòng đấy, mau bỏ ra!”
Hạ Huyền Trúc theo bản năng ngẩng đầu liếc nhìn cửa phòng làm việc, trong lòng hơi thở phào nhẹ nhõm khi thấy cửa đã đóng lại, thầm nghĩ Diệp Vĩnh Khang cũng to gan lớn mật, nhỡ như bị nhìn thấy thì sao đây?
“Dù sao cũng không có ai, có được không, có được không, thương chồng em đi mà”.
Diệp Vĩnh Khang giống như một đứa trẻ, tựa đầu vào vai Hạ Huyền Trúc cầu xin, nhưng hai tay vẫn không chịu dừng lại, linh hoạt sờ nắn đó đây.
Cho dù Hạ Huyền Trúc có thế nào đi chăng nữa, cô cũng là một người phụ nữ khỏe mạnh cả về thể xác lẫn tinh thần, không thể tránh khỏi có chút cảm giác khi Diệp Vĩnh Khang làm như vậy.
“Được rồi, mấy hôm nay đúng là không có thời gian, lát nữa em còn phải dùng bữa với đám Lưu Tử Phong kìa, đợi đến khi lễ khai trương kết thúc mới khao anh được”.
Hạ Huyền Trúc kéo hai tay của Diệp Vĩnh Khang ra với vẻ áy náy, nhìn vẻ mặt đáng thương của Diệp Vĩnh Khang, trong lòng cô vừa buồn cười vừa có chút xót xa.
Didi—— Đúng lúc này, chiếc điện thoại màu hồng mà Hạ Huyền Trúc đặt trên bàn đột nhiên vang lên, là Quách Thụy Hoa.
Hạ Huyền Trúc nhanh chóng kết nối: “Chào ông Quách, tôi đã đặt một phòng riêng ở nhà hàng Đường Triều, tôi giải quyết xong chuyện ở đây sẽ đến ngay, phiền ông …”
Mới nói được nửa chừng, Hạ Huyền Trúc đột nhiên dừng lại, hơi nhíu mày: “Vậy được, cứ làm theo ý của bọn họ đi”.
Cúp điện thoại xong, Diệp Vĩnh Khang nhíu mày hỏi: “Có chuyện gì vậy? Những người đó lại bắt đầu sinh sự rồi à?”
Hạ Huyền Trúc khẽ thở dài và cười khổ: “Người quản lý của Lưu Tử Phong nói rằng họ không thích dùng bữa với người không quen. Bảo chúng ta trả tiền ăn ở của họ mấy ngày nay là được rồi”.
“Ha, đám người này thật sự coi mình là hoàng đế chắc? Anh chưa từng thấy loại người nào đạo đức giả đến vậy, loại người này đúng là ngứa đòn mà”.
Diệp Vĩnh Khang tức giận nói.
Mặc dù trước đây anh đã từng nghe nói rằng nhiều người nổi tiếng thích ăn chơi hoang phí, nhưng anh không bao giờ ngờ rằng ngay cả sự tôn trọng tối thiểu cũng không có.