Bởi vì trong trận mai phục kia, người gặp phải mai phục không chỉ có một mình Diệp Vĩnh Khang, ít nhất quá nửa nòng cốt trung tâm của Điện Long Thần đều ở bên trong.
Trong đó bao gồm Sử Nam Bắc, hắn vĩnh viễn không bao giờ quên sự tàn khốc của trận chiến ban đầu đó và cả sự bi tráng của chín mươi chín người anh em Thiên Khải.
“Anh Diệp!”
Lúc này, một cậu thanh niên khoảng chừng hai mươi ba hai mươi tư tuổi, mặt mũi anh tuấn, trong thần thái ẩn hiện vẻ ngạo nghễ vì sống lâu năm trong nhung lụa chợt lên tiếng hỏi: “Tôi vô cùng tôn trọng chín mươi chín người anh em mà anh vừa mới nói, cũng vô cùng tôn sùng bọn họ, những người như vậy mới tính là đàn ông thực thụ”.
“Chỉ có điều tôi lại càng muốn biết là tại sao anh lại cứu chúng tôi, tại sao anh lại đưa chúng tôi tới nơi kỳ quái này”.
“Đại ca, tên này là Tần Phong, con cháu trong một gia tộc giàu có ở phương Bắc”.
“Trước đây là một cậu ấm nhà giàu quần áo là lượt, tiêu tiền như rác, nhưng sau này bị em ruột trong gia tộc hãm hại, không chỉ cướp đi thân phận người thừa kế cho vị trí gia chủ nhiệm kỳ tiếp theo của cậu ta mà còn đuổi cậu ta ra khỏi gia tộc”.
“Càng độc ác hơn là sau khi cậu ta bị đuổi ra khỏi nhà, đứa em ruột và mẹ kế kia của cậu ta không hề dừng lại mà còn định diệt cỏ tận gốc”.
“Không ngừng cử người tới truy sát cậu ta nhưng đầu óc của tên này cũng rất thông minh, trốn Đông trốn Tây mãi mới giữ được tính mạng”.
“Có điều hai năm này cũng phải chịu không ít khổ cực, sống cuộc đời lưu lạc làm kẻ ăn mày, từ một cậu chủ nhà giàu quần là áo lượt tiêu tiền như rác sang một kẻ ăn mày tới cơm thừa canh cặn cũng chẳng có mà ăn, không có ai tuyệt vọng hơn cậu ta nữa đâu”.
Nghe thấy vậy, Diệp Vĩnh Khang gật đầu nhìn Tần Phong nói: “Sau nay trong trường hợp chính thức, trước khi nói phải báo cáo trước”.
“Có điều đây là lần đầu tiên, không biết thì không có tội, tôi cũng không tính toán với cậu nữa”.
Lúc nói chuyện, ánh mắt của Diệp Vĩnh Khang vẫn luôn nhìn thẳng vào mắt đối phương.
Mặc dù thoạt nhìn ánh mắt của Diệp Vĩnh Khang rất hiền hoà, nhưng Tần Phong lại không tự chủ được mà cảm thấy sống lưng ớn lạnh, loại cảm giác đó giống như bị một con quái thú hung hãn nhìn chằm chằm trong bóng tối, khiến cho người ta cảm thấy vô cùng áp lực.
Sau khi nói xong, Diệp Vĩnh Khang mới ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn mọi người một lượt rồi điềm nhiên lên tiếng: “Bây giờ tôi sẽ trả lời hai vấn đề ban nãy”.
“Thứ nhất, tại sao tôi lại cứu mấy người, tôi và mọi người không hề quen biết, tôi cũng chẳng phải thánh nhân cứu khổ cứu nạn”.
“Tôi chỉ có một nguyên nhân duy nhất để cứu mấy người, mấy người đều đã trải qua những nỗi bi thương nhất, tuyệt vọng nhất, đau đớn nhất của đời người, mỗi người đều đã mất đi dũng khí để sống tiếp”.
“Mà đối với tôi, tôi cần nhất chính là những người giống như vậy, tôi cứu mấy người chỉ bởi vì mấy người là những đối tượng phù hợp nhất để lựa chọn ở trong mắt tôi”.
“Còn về vấn đề thứ hai thì càng đơn giản hơn, Sử Nam Bắc!”
Diệp Vĩnh Khang liếc nhìn sang Sử Nam Bắc.
“Tạch!”
Sử Nam Bắc búng ngón tay, rồi phất tay về nơi bóng tối phía xa, lớn tiếng nói: “Ra đây cả đi”.
Sau khi câu nói này vang lên, một nhóm đàn ông mặc đồ đen ánh mắt sắc lẹm, thần thái nghiêm nghị đột nhiên bước ra từ bên trong bóng tối.