Lâm Văn Kiệt nhìn thấy biểu cảm này của Diệp Vĩnh Khang, trong lòng càng thêm bực bội.
Ông ta sợ rằng Diệp Vĩnh Khang sẽ lập tức chối bỏ, bởi vì Hoàng Thử Lang luôn coi rằng mình là người có văn hóa, đến lúc đó anh diễn một màn kịch thì mọi thứ đi tong hết.
“Mày từng nói anh họ tao là một bãi cứt, câu này do chính mồm mày nói ra đấy, mẹ kiếp đừng hòng chối!”
Lâm Văn Kiệt hét ầm lên, quyết tâm đổ tội danh này lên đầu Diệp Vĩnh Khang.
Tuy nhiên Diệp Vĩnh Khang không những không phủ nhận, ngược lại lại gật đầu nói: “Ừ đúng rồi, tôi đúng là có nói câu này, hơn nữa hắn chính là một bãi cứt”.
“Đụ mẹ, anh họ anh nghe thấy chưa, thằng nhãi này thừa nhận rồi, mẹ nó chứ!”
Lâm Văn Kiệt kích động vô cùng, không thể ngờ tên này lại dám nói ra lời như vậy trước mặt Hoàng Thử Lang, lần này e rằng ông trời có tới cũng không cứu được anh ta nữa rồi.
“Lão Hoàng, anh định cắt cưỡi tôi à”.
Diệp Vĩnh Khang cười nói đầy ẩn ý với Hoàng Thử Lang.
Hoàng Thử Lang sợ đến mức đổ đầy mồ hôi lạnh, chuyện đầu tiên làm khi hoàn hồn lại là nhanh chóng cầm một chai rượu đập vào đầu Lâm Văn Kiệt.
Á!
Lâm Văn Kệt hét lên một tiếng, ôm đầu lăn lộn trên sàn, máu chảy ra theo kẽ ngón tay.
“Anh họ, anh đánh nhầm người rồi!”
Lâm Văn Kiệt nghĩ rằng Hoàng Thử Lang đánh nhầm.
“Mẹ kiếp, ai là anh họ mày, người tao đánh chính là mày đấy!”
Mặc dù Hoàng Thử Lang không biết rõ Diệp Vĩnh Khang có thân phận như thế nào, nhưng đến cả Tần Hạc cũng phải coi anh là đại ca, chuyện ngày hôm nay nếu như hắn làm khùng làm điên, nhất định sẽ không có kết cục tốt đẹp.
“Mẹ kiếp, đồ rác rưởi!”
Hoàng Thử Lang vừa chửi bới vừa dùng chân đạp mạnh vào người Lâm Văn Kiệt một cách tàn nhẫn.
Mặc dù Hoàng Thử Lang luôn cho rằng mình là thanh niên văn chương nhẹ nhàng sâu lắng, nhưng bản chất vẫn là một người trong giang hồ, hơn nữa khi ra tay còn rất tàn nhẫn.
Từng cú đạp xuống hắn đều dùng sức, xương của Lâm Văn Kiệt kêu cót két, không biết đã gãy bao nhiêu cái xương sườn rồi.
“Anh Hoàng, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, em làm sai chuyện gì sao?”
Lâm Văn Kiệt chỉ cảm thấy cả cơ thể của mình như bị một chiếc xe tải hạng nặng tông vào, xương cốt vỡ nát, nội tạng chấn động, đau đớn không gì có thể miêu tả được.
Hơn nữa ông ta hoàn toàn không hiểu vì sao Hoàng Thử Lang này lại đánh mình.
Hoàng Thử Lang thấy cũng hòm hòm rồi, một tay cầm chai rượu lên đập mạnh xuống bàn, tay còn lại nhấc Lâm Văn Kiệt đang bê bết máu trên đất lên, dùng mảnh thủy tinh dí vào cổ họng ông ta, gằn từng chữ: “Mẹ mày chứ, đây là đại ca của tao!”
Cuối cùng Lâm Văn Kiệt phải cấp cứu trong bệnh viện suốt hai mươi bốn tiếng đồng hồ mới cứu vớt được cái mạng nhỏ, chỉ là bị tàn tật suốt đời, nửa đời sau chỉ có thể ngồi xe lăn thôi.
Diêp Vĩnh Khang sẽ không đồng cảm với loại người như vậy, bản thân Diệp Vĩnh Khang cũng không phải người dễ mềm lòng. Hôm đó tâm trạng anh cũng khá tốt, nếu không Lâm Văn Kiệt đến cơ hội tới bệnh viện cũng không có.
Sau khi biết được kết cục của Lâm Văn Kiệt, sếp La của công ty vật liệu xây dựng nghĩ rằng do Hạ Huyền Trúc làm. Sau này không dám nói năng gì với Hạ Huyền Trúc nữa, thể hiện sự cung kính tuyệt đối, hơn nữa trong lĩnh vực vật liệu xây dựng, ông ta hoàn toàn không dám giở trò gì.