“Ông Tần, ông cũng ở đây à.
Chuyện này ông đừng can dự vào, thằng nhãi này phá lệ ở đây, chúng tôi nhất định phải xử lý hắn!”
Gã đô con đeo vàng nói.
Bốp!
Tần Hạc tiến lên tát một cái: “Đụ mẹ mày, mày chán sống rồi đúng không, đây là đại ca của tao đấy!”
Gã đô con đeo vàng bị tát một cái, khuôn mặt đầy tức giận, nhưng gã không có gan nổi điên với Tần Hạc.
Bầu không khí lập tức đông cứng lại.
“Ở đây xảy ra chuyện gì vậy?”
Lúc này, một người đàn ông trung niên mặc vest nâu đột nhiên bước vào cửa.
“Anh Trình!”
Gã đô con đeo vàng nhìn thấy người này như nhìn thấy vị cứu tinh, lập tức lấy lại khí thế: “Vừa nãy tôi dạy dỗ một nhân viên không nghe lời, không ngờ thằng nhãi này lại đột nhiên nhảy ra đánh tôi, vừa rồi còn tát tôi một cái nữa”.
Người đàn ông mặc vest nâu ngẩng đầu lên quét mắt nhìn một lượt, cười nói: “Thì ra là ông Tần à, thất lễ thất lễ rồi, ừm, mà đây không phải anh Diệp sao, sao anh lại ở đây thế?”
Diệp Vĩnh Khang ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện ra người này chính là Trình Văn Đống.
“Tôi muốn đưa người này đi”.
Diệp Vĩnh Khang chỉ vào Diêu San rồi nhẹ giọng nói.
Mặc dù anh và Trình Văn Đống cũng gọi là có quen biết, nhưng anh cảm thấy người này rất mưu mô, vì vậy không có cảm tình tốt với ông ta.
Trình Văn Đống nhẹ nhàng chỉnh lại cổ áo, từ tốn nói: “Nếu anh Diệp đã mở lời rồi, dù sao tôi cũng nên nể mặt”.
“Chỉ là có câu ăn miếng trả miếng, giết người đền mạng, nợ tiền trả tiền là chuyện đương nhiên”.
“Người làm ông chủ như tôi nếu như vì chuyện cá nhân mà phá vỡ quy tắc thì sau này làm sao thu phục được lòng người, vì vậy xin anh Diệp đây hiểu cho”.
Khi Trình Văn Đống nói những lời này, giọng điệu rất lịch sự, trên mặt mang theo nụ cười, nhưng trong mắt lại có một sự khiêu khích và mỉa mai.
“Đệch, Trình Văn Đống, ý của ông là gì thế? Ở đây ra vẻ với ai đấy, coi ông đây là không khí à!”
Tần Long Tượng gầm lên một tiếng.
Mặc dù ông ta biết Trình Văn Đống là một người có chỗ đứng ở Giang Bắc, nhưng Tần Long Tượng ông ta dù sao cũng có biệt danh là ‘Vua Biên Nam’, hoàn toàn không sợ Trình Văn Đống.
“Ông Đống kia, có tin tôi đập nát cái chỗ này của ông ra không hả!”
Tần Hạc cũng tức giận gầm lên.
“Đập nát chỗ này của tôi à? Được đấy, lúc nào cũng sẵn lòng hoan nghênh!”
Trình Văn Đống bật cười, trong mắt tràn đầy vẻ coi thường và khinh bỉ: “Chỉ là trước khi mấy người ra tay, tôi cho mấy người xem thứ này đã!”
Trong lúc nói chuyện, ông ta chậm rãi lấy một tấm thiệp mời màu đỏ từ trong túi ra, vừa nhìn thấy, sắc mặt của Tần Long Tượng và Tần Hạc lập tức thay đổi!
“Thiệp mời đến đại lễ sắc phong hậu quân tướng!”
Tần Long Tượng nuốt nước bọt ừng ực, đại lễ sắc phong hậu quân tướng là sự kiện lớn số một hiện giờ ở Giang Bắc.
Sửa sang lại thành phố, đổi mới diện mạo, thay đèn đường, vành đai xanh, an ninh công cộng.
Tất cả mọi thứ đều đang được tất bật chuẩn bị cho đại lễ sắc phong.
Người có được thiệp mời đến đại lễ sắc phong hậu quân tướng này giống với việc có được lệnh bài của vua trong tay.
Đó là khách quý của hậu quân tướng, ai dám động vào chứ?
Trình Văn Đống gần đây rất kiêu căng ngạo mạn, không coi ai ra gì.
Thậm chí đến Diệp Vĩnh Khang cũng không để trong mắt, nguyên nhân là bởi vì ông ta có trong tay thiệp mời tới dự đại lễ sắc phong hậu quân tướng này.
Chủ tịch ngân hàng Kim Kỳ thì sao chứ?
Có lai lịch với Cục tác chiến thì sao chứ?
Ông đây là khách quý của hậu quân tướng, kẻ nào dám động vào ông thử xem?