Nhưng họ lại tịch thu toàn bộ tiền đặt cọc của cô!
Đó là bảy mươi triệu đấy!
Hơn nữa số tiền đó là từ vay ngân hàng mà có!
Bản thân cô cũng không biết mình đã quay về nhà bằng cách nào, hai mắt cô đờ đẫn, cảm thấy bầu trời như sắp sụp xuống tới nơi.
Lúc này Trình Phi mới gửi cho cô một tin nhắn: Đến nhà tôi trước khi trời tối, tôi có thể suy nghĩ về việc thu hồi thông báo.
Nếu như đổi thành những chuyện lưu manh thường gặp, Hạ Huyền Trúc sẽ không quan tâm hoặc nhắn tin chửi lại.
Nhưng lần này cô lại do dự.
Khoản nợ bảy mươi triệu đủ để đẩy cô vào tình cảnh không thể nào cứu vãn được.
Nếu như chỉ có mình cô thì không sao, nhưng bây giờ cô có con gái, còn có chồng.
Lẽ nào cả đời này khiến con gái và chồng cùng mình rơi vào tai họa này sao?
Hạ Huyền Trúc chỉ cắn môi, nhưng cô không rơi một giọt nước mắt nào cả.
Cô thậm chí không còn đủ sức để khóc.
“Ngốc ạ, không phải đã nói với em, cho dù gặp phải chuyện gì, em vẫn còn có anh sao?”
Đột nhiên một giọng nói vang lên phía sau.
Diệp Vĩnh Khang không biết đã xuất hiện sau lưng Hạ Huyền Trúc từ lúc nào.
“Vĩnh Khang…”
Nước mắt của Hạ Huyền Trúc cuối cùng cũng không kìm được mà trào ra như vỡ bờ.
“Ngoan, không cần nói gì cả, trước tiên nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì”.
Diệp Vĩnh Khang nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên mặt Hạ Huyền Trúc, sau khi biết được toàn bộ sự việc, anh cười nhẹ, nói: “Lát nữa Tiểu Trân tan học em đón con nhé, anh ra ngoài có chút chuyện”.
Khoảnh khắc bước chân ra khỏi nhà, nụ cười trên mặt Diệp Vĩnh Khang lập tức biến mất.
Sau đó được thay thế bằng một luồng sát khí lạnh buốt cả xương tủy.
Hạ Huyền Trúc và Diệp Tiểu Trân là giới hạn cuối cùng của anh, ai động vào thì kẻ đó sẽ chết!