“Không, tôi thật sự không có…”
Hạ Huyền Trúc mới nói được một nửa, trong phòng họp đột nhiên truyền tới một tràng âm thanh “Ah, ah, ah”.
Tất cả mọi người đều sửng sốt, vội vàng nhìn về phía máy chiếu.
Khi mọi người nhìn thấy hình ảnh trên màn hình, vẻ mặt ai nấy đều trở nên vô cùng kinh ngạc.
Một số nhân viên nữ thậm chí còn đỏ mặt.
Hạ Tuyết Cầm cảm thấy có gì đó không ổn lập tức quay đầu lại, khi cô ta nhìn rõ hình ảnh trên màn hình, sắc mặt lập tức trắng bệch ra.
Trên màn hình máy chiếu là một bộ phim JAV với độ sắc nét cao, hình ảnh vô cùng nóng mắt.
Nữ chính phát ra những tiếng rên ah ah vang vọng cả phòng họp.
Hạ Huyền Trúc cảm thấy ngại ngùng, đồng thời cũng thấy có chút quen thuộc.
Đây không phải là bộ phim ngắn mà hôm qua Diệp Vĩnh Khang ép cô xem ở nhà sao?
Lẽ nào…
Bụp!
Lúc này, sắc mặt chú La khó coi đến cùng cực, lập tức đập mạnh vào bàn một cái: “Mau tắt đi, đây là file nguồn của cô sao? Cái thứ vớ vẩn gì đây không biết!”
Vẻ mặt Hạ Tuyết Cầm vô cùng hoang mang, tối qua lấy chiếc USB này từ tay Hàn Phong, khi cô ta mở ra rõ ràng là tài liệu đấu thầu, sao đột nhiên…
“Tôi… có thể có chút nhầm lẫn, để tôi quay về kiểm tra lại…”
Hạ Tuyết Cầm thấy sự tình không ổn liền lấy cớ chuồn đi.
“Bây giờ muốn đi sao? Tôi thấy không dễ dàng như vậy đâu”.
Lúc này, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên từ bên ngoài bước vào.
“Anh lại là ai thế?”
Chú La tức giận quắc mắt nhìn, trong lòng nghĩ mấy ngày này sao không biết, cứ một tí là lại có người này người kia đến, coi đây là cái chợ à?
“Chú La, anh ấy là chồng tôi, cũng là nhân viên của công ty chúng tôi”.
Hạ Huyền Trúc nhanh chóng giải thích, sau đó vội chạy tới chỗ Diệp Vĩnh Khang, nói: “Sao anh lại tới đây?”
Diệp Vĩnh Khang mỉm cười, lấy ra một chiếc USB, nói: “Vợ à, em quên rồi sao, hôm qua em nói đây là tài liệu mật của công ty, cho nên mới chuyển file nguồn từ máy tính sang USB, hôm nay em ra ngoài vội quá quên luôn chiếc USB này ở nhà nên anh mang tới đây cho em”.
Nói xong anh liền kết nối USB vào máy chiếu, bên trong quả đúng là file nguồn của tài liệu đấu thầu.
“Cô Hạ, rất xin lỗi, vừa nãy đã hiểu nhầm cô rồi”.
Chú La nhanh chóng đứng dậy xin lỗi.
“Không sao, là do tôi sơ suất”.
Mặc dù ngoài miệng Hạ Huyền Trúc nói như vậy, nhưng trong lòng tràn đầy nghi hoặc.
Cô nhớ rất rõ mình chưa từng chuyển file nguồn từ máy tính đi đâu chứ đừng nói đến việc sao chép vào USB.
Nhưng tại sao trong tay Diệp Vĩnh Khang lại có tài liệu này?
“Vừa nãy là ai báo cảnh sát!”
Lúc này, vài nhân viên tuần tra mặc đồng phục cũng nhanh chóng đi vào.
Chú La vội vàng nói: “Xin lỗi các anh, vừa nãy ở đây xảy ra chút hiểu lầm, bây giờ mọi chuyện đã được giải quyết rõ ràng rồi, không hề có chuyện ăn cắp bí mật công ty, thực sự rất xin lỗi các anh”.
Các nhân viên tuần tra nói với vẻ mặt không hài lòng: “Lần sau nhớ làm rõ mọi chuyện trước!”