Đến khi cửa thang máy đóng lại, Hạ Huyền Trúc mới ôm ngực nói: “Mất mặt chết mất, sao hút thuốc lại sặc thế nhỉ, bình thường sao em không thấy anh bị sặc chứ?”
Diệp Vĩnh Khang vừa bật cười lấy lại điếu thuốc rồi bỏ vào miệng mình, vừa phả ra vòng khói nói: “Ai bảo em lần đầu hút mà đã hút vào phổi làm gì, không sặc mới lạ ý”.
Hạ Huyền Trúc khó hiểu nói: “Không hút vào đó chứ hít vào đâu?”
Diệp Vĩnh Khang nói: “Lúc mới hút đều sẽ bị sặc, phải bắt đầu từ nuốt khói thuốc, tức là giữ khói thuốc trong miệng rồi phả ra, đừng hít vào phổi rồi từ từ thích ứng là được. Nào, em thử xem”.
Hạ Huyền Trúc nửa tin nửa ngờ nhận lấy điếu thuốc, còn hơi lo lắng nói: “Anh chắc chắn sẽ không bị sặc chứ?”
“Em yên tâm đi, chỉ cần không hít vào phổi thì sẽ không sặc, em đừng hút vào quá nhiều, cứ từ từ”.
Diệp Vĩnh Khang kiên nhẫn nói.
Hạ Huyền Trúc do dự chốc lát rồi mới thận trọng đưa thuốc lên môi hút một hơi, sau đó phả ra khói.
“Ôi này, đúng là không sặc nữa, ha ha!”
Hạ Huyền Trúc vui vẻ vung tay múa chân: “Em giỏi không? Lần đầu đã làm được rồi!”
“Ha ha, em giỏi lắm, vợ anh không giống người bình thường. Nào, thêm một hơi nữa”.
Diệp Vĩnh Khang bật cười nói.
Có lẽ Diệp Vĩnh Khang là người duy nhất trên thế giới này chủ động dạy vợ mình cách hút thuốc.
Cửa thang máy mở toang, hai tên vệ sĩ mặc đồ đen tiến ra phía trước, Hạ Huyền Trúc ngậm điếu thuốc, chẳng buồn liếc nhìn lấy một lần, bước thẳng về phía trước giống như đối phương không hề tồn tại.
“Đứng…”
Rầm rầm!
Hai tên vệ sĩ đó vẫn còn chưa kịp thốt nên lời đã bị Diệp Vĩnh Khang nhẹ nhàng quật ngã xuống đất.
Hạ Huyền Trúc chẳng thèm chớp mắt, giẫm mạnh lên cơ thể của hai tên đó rồi tiếp tục bước về phía trước, Diệp Vĩnh Khang đi theo bên cạnh, khí thế của cô tuyệt đối còn quyền lực hơn cả một Nữ Vương.
Đi tới trước cửa căn phòng tổng thống của Lưu Tử Phong, Hạ Huyền Trúc khẽ nghiêng người nhường ra một vị trí.
Diệp Vĩnh Khang khẽ gật đầu, sau đó lùi ra sau hai bước, miệng phát ra tiếng hừ rất nhẹ, đột nhiên nhảy về phía cửa.
Lúc Hạ Huyền Trúc cho rằng anh sẽ đạp tung cửa, chỉ thấy Diệp Vĩnh Khang tiến tới trước cửa rồi khom lưng rút ra một tấm thẻ từ trong túi và bắt đầu cạy cửa… “Anh đang làm gì thế?”
Hạ Huyền Trúc hỏi.
“Cạy cửa”.
Diệp Vĩnh Khang trả lời.
“Anh không thể đạp mở được cánh cửa này sao?”
“Đương nhiên là được”.
“Thế tại sao lại không đạp thẳng luôn?”
“Bảo vệ của công mà”.
Hạ Huyền Trúc cạn lời.
Mặc dù cửa không hề khoá trái, thế nhưng khoá của phòng tổng thống đều là loại đặc chế, dù cho không khoá trái thì cũng rất khó mở ra được.