Tất cả mọi người đều lo lắng vì chuyện này, duy chỉ có Diệp Vĩnh Khang là cứ cà lơ phất phơ, như không thèm xem chuyện này ra gì.
Tinh tinh…
Vừa rời khỏi phòng trà, điện thoại Diệp Vĩnh Khang đột nhiên đổ chuông.
“Tiểu Túy, có chuyện gì thế?”
Diệp Vĩnh Khang cười khanh khách bắt điện thoại, suy nghĩ kỹ thì hình như đã mấy ngày không liên lạc với Trần Tiểu Túy rồi.
Sau khi nói rõ mọi chuyện với nhau vào lần trước, giữa hai người đã không còn ngăn cách nữa, có thể thản nhiên mỉm cười với đối phương.
“Anh Diệp, chuyện của Lưu Tử Phong em đã tra được rồi, người ủng hộ phía sau anh ta là một gia tộc giàu có ở phương Bắc!”
“Thế lực của gia tộc đó rất lớn mạnh, Lưu Tử Phong nhận một người trong gia tộc đó làm bố nuôi, người kia đã dùng quyền lực của mình để buộc cả giới giải trí tẩy chay”.
Diệp Vĩnh Khang nghe vậy cũng thầm hiểu rồi mỉm cười, cảm thấy trong lòng thật ấm áp.
Trần Tiểu Túy chính là người như vậy, tuy ngoài miệng không hay nhiều lời nhưng cô ấy luôn dùng hành động của mình để bày tỏ.
Cho tới bây giờ, Diệp Vĩnh Khang chưa từng nói với cô ấy chuyện của Lưu Tử Phong, cũng không biết cô ấy đã nghe được tin tức từ đâu, chẳng mấy chốc đã tra ra được tin tức mà Diệp Vĩnh Khang muốn biết.
Một cô gái tuyệt vời đến vậy cũng khó mà trách Diệp Vĩnh Khang sẽ không kiềm chế được mà nảy sinh tình cảm khác thường.
“Gia tộc giàu có đó có lai lịch thế nào?”
Diệp Vĩnh Khang cười hỏi, trong lòng chẳng xem chuyện này ra gì.
Ai mà thèm quan tâm đó là gia tộc giàu hay không giàu nào, trong mắt Diệp Vĩnh Khang, bọn chúng cũng chỉ là một đám lớn hơn con kiến một chút, hai bên vốn không cùng một cấp bậc.
“Cùng họ với anh, gia tộc họ Diệp ở phương Bắc!”
Trần Tiểu Túy đáp lại từ đầu bên kia điện thoại.
“A lô? Anh Diệp? Anh sao thế? Tút… tút…”
Trần Tiểu Túy nói xong thì đột nhiên phát hiện bên kia điện thoại không có tiếng động nào.
“Ồ, không gì đâu”.
Mấy giây sau, từ bên kia điện thoại mới truyền đến giọng nói bình tĩnh của Diệp Vĩnh Khang.
Trần Tiểu Túy cho là tín hiệu kém hoặc nguyên nhân khác, cũng không nghĩ quá nhiều mà tiếp tục nói: “Bên chỗ em có một vài tài liệu liên quan tới gia tộc họ Diệp phương Bắc, đợi lát nữa em sẽ chuyển cho anh…”
“Không cần!”
Diệp Vĩnh Khang đột nhiên ngắt lời: “Chuyện này cứ như vậy đã, cảm ơn em Tiểu Túy, em đi làm việc trước đi”.
Sau khi nói xong, Diệp Vĩnh Khang lập tức cúp điện thoại.
Trần Tiểu Túy thấy hơi hoang mang, cô ấy có cảm giác anh Diệp hơi khác lạ, dù cô ấy biết thân phận của Diệp Vĩnh Khang có thể còn ghê gớm hơn cả gia tộc họ Diệp, nhưng dù sao cũng nên hiểu biết một chút về tư liệu của đối phương chứ nhỉ?
Nhưng cô ấy không biết rằng, trên thế giới này e là không có ai hiểu rõ về gia tộc họ Diệp ở phương Bắc hơn Diệp Vĩnh Khang!