Nhưng bây giờ thì hay rồi, nếu thằng nhãi này đã muốn chết như vậy, ngăn cũng không ngăn nổi!
Anh Lục là King Kong hàng đầu ở Nam Giang đấy.
Đấu tay đôi với anh ta chả khác nào lao đầu vào chỗ chết cả.
Anh Lực nghe vậy cũng sửng sốt, liền dừng động tác tay lại, sau đó chậm rãi xoay người.
Khi nhìn rõ mặt Diệp Vĩnh Khang, trong mắt anh ta lóe lên một tia kinh ngạc cùng hưng phấn!
Ngay sau đó, anh ta từng bước tiến lên, chậm rãi tới gần Diệp Vĩnh Khang.
"Tản ra đi, anh Lực chuẩn bị ra tay rồi!"
Đao Kiệt nhanh chóng giang tay ra giải tán mọi người, đồng thời phấn khởi đứng bên cạnh chờ cảnh tiếp theo diễn ra.
Hàng chục người đàn ông vạm vỡ bên cạnh cũng tỏ ra phấn khích, không phải ai cũng có thể tận mắt chứng kiến cảnh anh Lực ra tay đâu.
"Anh Lực, nhẹ tay một chút, đừng giết hắn".
Có người nhanh chóng nhắc nhở anh ta.
Trong mắt họ, có ba Diệp Vĩnh Khang ở đây cũng không to bằng anh Lực, đứng trước mặt anh Lực là sự khác biệt giữa một con chuột và một con mèo.
Họ sợ rằng anh Lực ra tay quá mạnh, chớp mắt đã kết thúc trận đấu, thế thì cụt hứng quá.
Anh Lực vẫn chậm rãi từng bước đi về phía Diệp Vĩnh Khang.
Xung quanh lặng im như tờ, mọi người đều thích thú nhìn cảnh tượng này.
Tuy nhiên, khi anh Lực đến gần Diệp Vĩnh Khang, cách khoảng hai bên chỉ còn một mét, anh ta đột ngột dừng lại.
Diệp Vĩnh Khang cũng không phản ứng, hai tay đút trong túi quần, vẻ mặt vẫn bất cần như thế.
Ngay khi mọi người đang thắc mắc anh Lực muốn làm gì, thì đột nhiên anh Lực kêu lên một tiếng: "Anh Diệp, thật sự là anh này, ha ha!"