Lúc nhìn thấy tên hiển thị người gọi, Diệp Vĩnh Khang như bị điện giật, bật dậy khỏi giường.
Lý Thanh Từ?
Cô ấy đột nhiên gọi điện cho anh làm gì?
Lẽ nào muốn truy cứu chuyện lần trước?
Diệp Vĩnh Khang sốt ruột vò đầu bứt tai, cũng không biết có nên nhận cuộc điện thoại này hay không. Lần trước, bởi vì tác dụng của thuốc trong cơ thể Lý Thanh Từ, cho nên hai người đã phát sinh ra một chuyện không tiện kể.
Sau đó hai người cũng không liên hệ lại.
Anh vốn tưởng cô gái đó không tính toán chuyện đó nữa, nhưng giờ lại đột nhiên gọi điện cho anh là có ý gì?
Sau khi do dự hết lần này đến lần khác, xem xét đặc thù nghề nghiệp của Lý Thanh Từ, Diệp Vĩnh Khang biết không thể trốn được nữa, cho nên chỉ có thể nghiến răng nhận điện thoại.
Cuộc gọi vừa kết nối, Diệp Vĩnh Khang không biết có phải là do quá căng thẳng hay không nên đã buột miệng nói: “Cục cưng, có chuyện gì vậy?”
“Chết tiệt, tôi không có ý đó!”
Diệp Vĩnh Khang vừa dứt lời, lập tức toát mồ hôi lạnh: “Nghe tôi giải thích, vừa rồi không phải như vậy, tôi chỉ là… Tôi chỉ là…”
Người vốn mồm mép nhanh nhạy như Diệp Vĩnh Khang bỗng trở nên lắp bắp, chỉ là mãi một lúc lâu vẫn không nói nên lời.
“Tôi muốn mời anh uống cà phê, gửi định vị cho anh rồi đấy, tôi ở đây đợi anh”.
May mà Lý Thanh Từ dường như không để ý, giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng mang theo một loại ngữ khí không thể phủ nhận, nói xong cô ấy cúp điện thoại luôn.
“Ơ, tôi còn chưa nói đồng ý mà”.
Diệp Vĩnh Khang không vui lẩm bẩm, anh rất khó chịu với giọng điệu ra lệnh của Lý Thanh Từ, đoán chừng cô gái này quen chỉ huy thuộc hạ của mình, cứ làm như thể cả thế giới này đều phải nghe theo mệnh lệnh của mình vậy.
Nhưng trong lòng mặc dù cảm thấy không vui, Diệp Vĩnh Khang vẫn vội vàng rửa mặt, lái chiếc xe polo nhỏ đi tới địa điểm đó.
Hai mươi phút sau, Diệp Vĩnh Khang gặp Lý Thanh Từ trong một quán cà phê.
Lý Thanh Từ hôm nay không mặc đồng phục, mà là một chiếc áo phông sáng màu đơn giản, cùng một chiếc quần jean dáng đứng, đầu buộc tóc đuôi ngựa, khiến người ta cảm nhận được sự trẻ trung đầy sức sống, lại có vẻ hiên ngang mạnh mẽ.
“Này, lâu rồi không gặp”.
Diệp Vĩnh Khang cố tỏ vẻ thoải mái, kéo ghế ra cười khanh khách ngồi xuống: “Không ngờ cô buộc tóc đuôi ngựa lên trông cũng đẹp đấy chứ, bộ đồ này rất hợp với cô, người không biết có khi còn cho rằng cô là học sinh trung học đó”.
Diệp Vĩnh Khang vừa ngồi xuống đã không ngừng khen ngợi, phụ nữ trời sinh đã mang gen thích được người khác khen ngợi.
Dù sao thì là thật hay giả chỉ cần là lời khen phụ nữ đều rất thích.
Tuy nhiên điều này dường như không có tác dụng với Lý Thanh Từ, cô ấy ngẩng đầu lên liếc nhìn Diệp Vĩnh Khang, sau đó nói với người phục vụ: “Xin chào, một ly Americano không đường”.
Diệp Vĩnh Khang gãi đầu nói: “Bình thường cô đều thích quyết định thay người khác sao?”