Trò chơi Vòng quay tử thần Nga có một quy tắc, trên báng súng khắc bao nhiêu viên đạn thì nói lên số lượng đạn lắp vào buộc phải bằng hoặc nhiều hơn mức đó.
Cũng có thể nói, chàng trai đeo kính không hề chơi xấu, hoàn toàn đang làm theo quy tắc.
“Vậy sao ban nãy cậu không nói sớm?”
Hoàng Thử Lang tức giận, mặt đỏ bừng.
Chàng trai đeo kính bình thản nói: “Tôi vẫn chưa kịp nói thì anh đã cầm súng rồi”.
Hoàng Thử Lang nghiến răng: “Vậy thì cậu làm trước”.
Chàng trai đeo kính lại lắc đầu thêm lần nữa: “Trò chơi vòng quay tử thần của Nga không thể nuốt lời”.
“Tôi…”
Hoàng Thử Lang cuống tới độ sắp phát khóc, thế nhưng dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, nếu như hắn chơi xấu thì không chỉ khiến cho sòng bạc này hoàn toàn đi đời mà còn khiến cho tất cả những gì hắn cố gắng tạo ra sụp đổ, sau đó lần lượt diệt vong.
Sau này muốn giả vờ tiếp thì sẽ chẳng còn đơn giản tới vậy nữa.
“Anh Hoàng, đừng sợ, bóp cò đi!”
“Tôi tin nhất định anh sẽ làm được!”
“Đối với anh mà nói, không phải cái chết nhẹ tựa lông hồng hay sao?”
“Chúng tôi ở đây đều rất nể phục anh, nếu như anh thật sự xảy ra chuyện gì, chúng tôi nhất định sẽ đưa anh về quê hương an táng tử tế, anh Hoàng đừng sợ!”
Hoàng Thử Lang ngửa mặt bốn mươi lăm độ nhìn lên đèn chùm treo trên trần nhà.
Hắn từng vô số lần ngắm nhìn bầu trời sao từ góc độ này, mỗi lần ngửa đầu ngắm sao hắn đều cảm thấy bản thân rất đau buồn.
Thế nhưng lần này, hắn chỉ đơn giản là muốn kéo dài thời gian.
“Dựa theo quy tắc, nếu như người cầm súng không dám bóp cò, có phải có thể chọn một người trung gian không?”
Lúc này, bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nói bình tĩnh.
Mọi người cùng nhìn về phía đó, là một thanh niên trẻ tướng mạo bình thường, ăn mặc giản dị.
Chàng trai đeo kính gật đầu: “Anh có thể giúp anh ta”.
Hoàng Thử Lang biến sắc: “Anh là ai, ai cần anh giúp…”
Vẫn chưa nói xong, Diệp Vĩnh Khang đã nhẹ nhàng giơ tay, Hoàng Thử Lang còn chưa kịp phản ứng thì khẩu súng sáng choang ánh bạc đã xuất hiện trong tay Diệp Vĩnh Khang như một trò ảo thuật.
“Chết tiệt, mẹ kiếp…”
Ngay khi Hoàng Thử Lang chuẩn bị tiến lên cướp khẩu súng, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên làm ra một động tác khó có thể tưởng tượng.
Anh khẽ lắc cổ tay, ổ đạn xoay màu bạc bật ra ngoài, sau đó vỗ nhẹ lên mặt bàn, hai viên đạn màu vàng đột nhiên nảy lên cao.
Bụp!
Tay Diệp Vĩnh Khang cầm súng giơ về phía trước, hai viên đạn được gài chính xác vào khe đạn, rồi nhanh chóng xoay chuyển kèm theo tiếng lách cách, đồng thời lập tức được xếp đúng vị trí trong tích tắc.
Loạt động tác tháo lắp súng này đã khiến toàn bộ mọi người có mặt ở đó chấn động.
Đang quay phim à?