Lần này, vành ly của ông ta được đặt rất thấp, gần chạm đến đáy ly của Diệp Vĩnh Khang.
Diệp Vĩnh Khang cười nhạt: "Sếp Trình, không phải ông mẫn cảm với rượu sao? Hơn nữa, ông là đàn anh của tôi.
Vành ly nên đặt cao hơn tôi mới phải chứ".
Trình Văn Đống sợ đến nỗi toàn bộ rượu trong ly tràn ra ngoài.
"Anh Diệp, thực xin lỗi, tôi có mắt như mù, xin anh đừng chấp với tôi!"
Lúc này, sắc mặt Trình Văn Đống tái mét, trên trán lấm tấm những giọt mồ hôi lạnh.
Lúc mới bắt đầu, ông ta cũng biết đối phương là chủ tịch ngân hàng Kim Kỳ, cũng là một người đặc biệt không hề tầm thường.
Nhưng ông ta ỷ vào quan hệ của mình với Cục tác chiến, tuy rằng lời nói khách sáo nhưng lại luôn lộ ra thái độ trịch thượng của trưởng bối đối với hậu bối.
Bây giờ mới biết người thanh niên trước mặt không chỉ đơn giản là chủ tịch ngân hàng Kim Kỳ!
Các chỉ huy cao nhất của ba chiến đoàn Giang Bắc đều được điều động đến, đối xử với anh một cách tôn kính, còn sử dụng nghi thức cao nhất trong Cục tác chiến nữa!
Tuy rằng lúc này ông ta không biết lai lịch thực sự của người thanh niên này như thế nào, nhưng chỉ dựa vào cảnh tượng vừa rồi, dù có một trăm ông ta cũng không có khả năng chọc vào anh!
Diệp Vĩnh Khang nhìn vẻ hoảng sợ của đối phương, cười nhạt nói: "Xem ra ông rời Cục tác chiến là đúng đấy, lá gan như ông thì làm sao ra trận giết địch được?"
"Anh Diệp, xin hãy tha thứ cho tôi, tôi đáng chết, tôi chỉ …"
"Được rồi!"
Diệp Vĩnh Khang nhẹ nhàng vung tay lên: "Tôi không thích dùng bữa với người không quen".
Trình Văn Đống sửng sốt, nhanh chóng nói: "Tôi sẽ đi ngay, tôi sẽ rời đi ngay lập tức!"
Nói xong, ông ta gần như loạng choạng chạy ra khỏi phòng.
Bầu không khí trong phòng trở nên ngột ngạt đến đáng sợ.
Đường Văn Nguyên và Lưu Đại Hải lo lắng đến mức răng của họ va lập cập vào nhau.
Đồng thời, cũng thầm cảm thấy may mắn, may mà không vào hùa với Trình Văn Đống, nếu không thì bây giờ coi như xong!
Không ngờ thanh niên này ngoài thân phận chủ tịch ngân hàng, còn có lai lịch đáng sợ hơn!
Trần Tiểu Túy căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh, thất thần ngồi ngây ra đó, không biết phải làm gì.
.