Lại là ổ đạn trống không!
Lúc này đã không còn bất cứ ngôn từ nào để có thể diễn tả biểu cảm của mọi người.
Người nào cũng như tượng tạc sững sờ tại chỗ, đặc biệt là vẻ mặt bọn họ nhìn Diệp Vĩnh Khang hệt như đang nhìn người ngoài hành tinh.
Tám ổ sáu viên đạn.
Nếu phát súng đầu có thể miễn cưỡng dùng từ may mắn để giải thích, vậy thì phát súng thứ hai thì sao?
Nếu cũng là may mắn thì có thể đi mua vé số luôn được rồi.
Lời giải thích duy nhất là người này cố ý vì anh có niềm tin tuyệt đối. Điều này cũng cho thấy trình độ dùng súng của người này đã đạt đến một cảnh giới đáng kinh ngạc.
Chỉ khi đạt đến cảnh giới này mới có thể điều khiển ổ đạn súng ngắn theo ý muốn.
Cao thủ, đây mới là cao thủ thực sự!
Ngay cả Tần Hạc cũng cảm thấy bất ngờ, mặc dù trước đây anh ta đã từng thấy kỹ năng của Diệp Vĩnh Khang, nhưng không ngờ Diệp Vĩnh Khang lại dùng súng siêu phàm như vậy, quả thực là thần thánh!
Nhưng Diệp Vĩnh Khang lại không có cảm giác gì, loại động tác trẻ con này, ai trong Điện Long Thần cũng làm được, huống hồ là Điện Chủ như anh.
Đối với Diệp Vĩnh Khang, bất kể là loại súng nào, chỉ cần cầm trong tay thì chúng sẽ lập tức trở thành một bộ phận trên cơ thể như chân tay của anh!
“Cậu thua rồi”.
Diệp Vĩnh Khang bình tĩnh đặt súng trở lại mặt bàn.
Chàng trai đeo kính hơi bối rối, nhưng Diệp Vĩnh Khang có thể nhìn ra được vẻ bối rối này không liên quan gì đến cái chết.
Khi một người sợ hãi, đồng tử sẽ co rút mạnh, nhưng con ngươi của chàng trai đeo kính này lại rất bình thường, chỉ là ánh mắt hơi bất định, giống như đang tìm kiếm cái gì đó.
Vài giây sau, cậu ta đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, bình tĩnh cầm khẩu súng ngắn trên bàn lên, dí sát họng súng vào thái dương.
Lúc chuẩn bị bóp cò, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên cầm lá bài poker trên mặt bàn ném qua.
Xẹt!
Lá bài poker bay thẳng đến cổ tay đối phương, chàng trai đeo kính thả lỏng tay theo bản năng, khẩu súng lại rơi xuống bàn.
“Cậu thua rồi, mạng của cậu là của tôi, nhưng bây giờ tôi chưa muốn lấy cái mạng này”.
Diệp Vĩnh Khang bình tĩnh nói.
Tuy nhiên, chàng trai đeo kính không cảm thấy vui mừng vì điều này, thay vào đó, cậu ta tỏ vẻ sợ hãi, nắm chặt lấy khẩu súng trên bàn lần nữa rồi chĩa lên trán.
Pằng!
Tần Hạc phản ứng vô cùng nhanh, lao tới đá mạnh vào cổ tay đối phương.
Ngay sau đó, Hoàng Thử Lang tóm lấy cánh tay đối phương, ấn ngược cậu ta lên bàn.
Hoàng Thử Lang tức giận nói: “Cậu điếc sao? Cái mạng này của cậu bây giờ đã thuộc về người anh em của tôi, anh ta muốn lấy mạng cậu lúc nào thì lấy lúc đó!”
“Cho dù là chết thì cậu cũng phải được sự đồng ý của anh ta, giống như cậu dùng đồ của người khác vậy, dù thế nào cũng phải chào hỏi người ta trước đã!”