Hoàng Thử Lang quay đầu lại cười nhạt nói với Tần Hạc: “Người anh em, kiếp sau tôi nhường cho cậu làm đại ca”.
Câu nói tình nghĩa thiên thu này càng khiến cho những người xung quanh vô cùng cảm động, cảm thấy anh Hoàng rõ ràng quá là đẳng cấp.
Không chỉ có phong độ phi phàm, coi cái chết nhẹ tựa lông hồng mà còn là một người trọng tình trọng nghĩa, đối diện với ranh giới sinh tử mà vẫn không quên nói lời từ biệt với “đàn em” của mình.
Chỉ có Diệp Vĩnh Khang hiểu rõ chân tướng nên cũng cạn lời, anh thầm nghĩ nếu như thế giới này có cuộc thi diễn trò thì chắc hẳn chỉ có một mình Hoàng Thử Lang tham gia, bởi vì trên thế gian này không ai có tư cách làm đối thủ của hắn.
Vào lúc Hoàng Thử Lang chuẩn bị bóp cò súng, chàng trai đeo kính đột nhiên hô lên: “Đợi đã!”
“Ha ha ha, được!”
Hoàng Thử Lang đột nhiên phá lên cười, thế nhưng rất nhanh đã nhận ra có gì đó không đúng lắm, vội vàng thu lại biểu cảm, lại khôi phục dáng vẻ cao nhân ban nãy, nói với chàng trai đeo kính: “Sao nào? Không dám cược nữa hả?”
“Ừ, thật ra tôi làm việc gì cũng luôn làm có đầu có cuối, có điều thấy cậu còn trẻ như vậy, tôi quyết định phá lệ một lần, cậu đi đi, tôi không làm khó cậu nữa”.
Sự hào phóng của Hoàng Thử Lang lại nhận được sự ca tụng của mọi người thêm lần nữa, mọi người đồng loạt giơ ngón tay cái lên: “Anh Hoàng đỉnh của chóp!”
“Anh Hoàng oai phong!”
“Thằng ranh, còn không mau cảm ơn anh Hoàng!”
Hoàng Thử Lang vô cùng hưởng thụ loại cảm giác này, lúc hắn chuẩn bị diễn trò tiếp với mọi người, chàng trai đeo kính đột nhiên lắc đầu nói: “Ý tôi muốn nói không phải như vậy”.
Cậu ta nói vừa giành lấy khẩu súng rồi lắp thêm ba viên đạn nữa vào trong băng đạn, sau đó đóng báng súng lại rồi nhẹ nhàng đẩy ra trước mặt Hoàng Thử Lang.
Hoàng Thử Lang ngơ ngác: “Cậu đang có ý gì?”
Chàng trai đeo kính yếu ớt nói: “Một viên đạn thì chưa đủ, thêm mấy viên nữa, anh Hoàng, anh có thể tiếp tục rồi”.
“Gì cơ?”
Sắc mặt Hoàng Thử Lang lập tức biến đổi.
Trong băng đạn của khẩu súng này chứa được tổng cộng tám ổ đạn, nếu như chỉ bỏ một viên vào thì chỉ có xác suất là một phần tám, hắn vẫn còn có thể nghiến răng mà diễn được.
Thế nhưng bây giờ lại nhét vào thêm ba viên, cộng với một viên khi trước thì tổng cộng là bốn viên.
Cũng có thể nói, phát súng này có tỉ lệ chết lên tới năm mươi phần trăm.
Nếu chỉ là cược tiền, xác suất một nửa cũng coi như cao rồi, thế nhưng đây là cược mạng đó!
Thua tiền thì còn có thể thắng lại, còn mạng thì chỉ có một mà thôi!
“Không được, không được, ban nãy cậu không hề nói là mấy viên đạn, người trẻ tuổi không thể chơi xấu”.
Hoàng Thử Lang tranh biện.
Chàng trai đeo kính khẽ lắc đầu: “Tôi không chơi xấu, trên báng súng của khẩu súng này có nấc”.
Hoàng Thử Lang nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy trên báng súng có khắc hoa văn bốn viên đạn, sắc mặt hắn lập tức tái xanh.