Chỉ cần là người Nam Giang, hoặc người đã ở Nam Giang vài ngày, e rằng đều có phản ứng như họ khi gặp sự cố này.
Từ ba chữ “Tiểu Diêm Vương”, không khó để nhận ra Đao Kiệt là người như thế nào.
Đó là đàn em thân cận số một trong số tay chân của anh Lực Nam Giang, với tính cách độc ác và thủ đoạn tàn nhẫn, hắn đã làm vô số chuyện khiến người ta phải rùng mình ở Nam Giang.
Một thời gian trước, có một đốc công làm được vài dự án, kiếm được ít tiền, liền bắt đầu muốn bành trướng bản thân.
Đến quán bar uống vài ly, đã tình cờ gặp Đao Kiệt trong lúc đi vệ sinh, quản đốc đã mượn rượu nói ra một câu: người khác sợ cậu, tôi không sợ.
Hậu quả là đêm đó bị Đao Kiệt ném từ tầng năm xuống.
Giờ người vẫn đang nằm trong bệnh viện, dù có được cứu sống cũng sẽ phải ngồi xe lăn cả đời.
Mọi người đều thận trọng khi nhắc tới ba chữ Tiểu Diêm Vương, nhưng giờ hắn lại bị người ta đánh tàn phế, hậu quả khó mà có thể tưởng tượng nổi!
"Mày, đồ vô dụng, đi ngay đi, rời khỏi Nam Giang ngay, càng sớm càng tốt, tao sắp bị mày làm cho tức chết rồi đây này!"
Trương Hoa Phương cuống đến mức giậm chân, lớn tiếng mắng mỏ Diệp Vĩnh Khang.
"E là không kịp đi nữa rồi!"
Trương Hiểu Đan ủ rũ nói: "Đao Kiệt là ai chứ? Đã động vào hắn, nói đi là đi được sao? Có khi giờ cả con phố đã toàn người của hắn rồi, giờ thò đầu ra chả khác nào tự chui vào lưới cả!"
"Vậy phải làm sao bây giờ?”
Trương Hoa Phương lo lắng: "Hiểu Đan, không phải cháu có nhiều bạn trong xã hội lắm sao, hay là cháu tìm bọn họ, lựa lời nói với Tiểu Diêm Vương, tiền bồi thường bao nhiêu cũng được".
"Dì cả, dì thấy Đao Kiệt giống người thiếu tiền sao?”
Trương Hiểu Đan cũng tỏ ra rất cuống.