Bây giờ tôi thường mơ thấy những người anh em đã hy sinh".
"Nằm mơ thấy chúng ta đang ở cực Bắc âm hàng chục độ, trong băng tuyết, cởi trần uống rượu Lão Bạch Can mạnh nhất, đối mặt với hàng vạn kẻ địch, mấy anh em chúng ta vẫn có thể phát động phản công chống lại chúng…"
Hai mắt Lục Phong Thần đỏ hoe, kể về quá khứ đẫm máu của họ.
"Chén này, để kính mấy anh em đã chết!"
Diệp Vĩnh Khang cầm bình lên, tu ‘ừng ực’ mấy ngụm, sau đó rót nốt phần rượu còn lại lên trời, hướng ra phía bên ngoài cửa sổ nói: "Các anh em, hãy nhìn xem, thành tựu của Điện Long Thần chúng ta hôm nay, các anh em có thể nhắm mắt rồi!"
"Tất thắng!"
Cả ba người cùng thốt lên một tiếng gầm chói tai như sấm sét, như thể thế giới đang đổi màu.
Nhóm nhân vật tầm cỡ một tay che trời đứng ngoài cửa, không khỏi hướng về phía trước hành lễ một cách trật tự.
Họ đều là những vị tướng đã trải qua nhiều trận chiến, từ tiếng gầm thét này, họ thấy được núi thây biển máu, thấy được sự không sợ hãi, thấy được khí thế cuồn cuộn, thấy được thiên hạ lồng lộng!
"Hầu quân tướng, buổi lễ sắp bắt đầu rồi".
Một sĩ quan mang ba ngôi sao trên vai cẩn thận gõ cửa.
"Cút!"
Lôi Ngàn Tuyệt chợt quát lên: "Không thấy chúng tôi đang uống rượu sao? Buổi lễ để sau!"
Lục Phong Thần cũng quát: “Đại lễ cái đéo gì, quan trọng hơn anh em chúng ta uống rượu với nhau sao, mau đi lấy mười thùng Lão Bạch Can đến đây, hôm nay chúng ta phải uống thật đã với đại ca!"
Trên trán của sĩ quan ba sao lấm tấm mồ hôi, chuyện này đúng là tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Lễ sắc phong không phải trò đùa, thời gian đã định, đâu thể nói lùi là lùi được?
Nhưng hắn không có gan khiêu khích mấy người bên trong này, bọn họ chính là kiểu người nếu không vừa ý là có thể nhất thời rút súng ra ngay.
Cuối cùng, Diệp Vĩnh Khang mở miệng xua tay: "Được rồi, không uống rượu nữa.
Dù sao hai người cũng là người của Cục tác chiến, quy định phải tuân thủ thì nên tuân theo, đi chuẩn bị đi".
"Vâng, Điện Chủ!"
Lôi Ngàn Tuyệt và Lục Phong Thần luôn làm theo lời của Diệp Vĩnh Khang, ngay cả khi Diệp Vĩnh Khang yêu cầu họ nhảy khỏi vách đá, họ cũng sẽ không bao giờ cau mày.
Diệp Vĩnh Khang vừa nãy uống vội, sắc mặt hơi đỏ ửng, chuẩn bị đi ra ngoài hít thở một chút, lát nữa cũng không thể lên nhận sắc phong với cái cơ thể nồng nặc mùi rượu được.
Bản thân anh cũng không quan tâm đến chuyện đó nhưng lại sợ lão già Trịnh Thiên Khải bắt được lỗi của anh, con cáo già đó khôn như rận, Diệp Vĩnh Khang không muốn gặp rắc rối.