Đột nhiên, một vệ sĩ mặc áo đen không biết vì sao, có lẽ vì quá căng thẳng nên đã sơ ý cướp cò bắn một phát súng.
Những người còn lại tái mặt vì sợ hãi.
Tất cả đều biết cú bắn này có ý nghĩa gì!
"Ai nổ súng vậy, chúng tôi không cố ý!"
Người đàn ông mặc đồ đen dẫn đầu lập tức giơ vũ khí tự động qua đầu, hét lớn.
Tuy nhiên, dù anh ta có làm gì vào lúc này thì cũng vô ích.
Cạch cạch cạch cạch-
Hàng ngàn vệ sĩ trong chiến đoàn Giang Bắc, các loại binh khí đồng loạt khai hỏa!
Trong vòng chưa đầy năm giây, hàng chục người mặc đồ đen với vũ khí tự động đó đã biến thành một đống thịt băm trong tích tắc!
Đào Xuân Yến ngồi sụp xuống đất, cả người ngây ra.
Mãi cho đến khi Diệp Vĩnh Khang từng bước đi tới trước mặt cô ta, cô ta mới chợt hoàn hồn.
"Xin hãy tha cho tôi, về sau tôi không dám nữa, xin hãy cho tôi một cơ hội, tôi thật sự không dám nữa!"
"Tôi đã khổ cả một đời, cuộc sống mới chỉ sang trang chưa được bao lâu, tôi không muốn chết!"
"Đúng rồi, tôi có thể cho anh tiền.
Nhà họ Đào chúng tôi có tiền.
Anh muốn bao nhiêu tôi sẽ cho anh bấy nhiêu, anh cứ nói một con số…"
Trần Tiểu Túy bước tới, dùng giày cao gót đá vào mặt Đào Xuân Yến, kêu lên: "Cô nghĩ hầu quân tướng thiếu tiền à?”
Đây là lần đầu tiên Trần Tiểu Túy bị bắt cóc, trước khi Diệp Vĩnh Khang đến, Đào Xuân Yến đã làm nhục cô ấy không ít.
Cô ấy cũng không phải là kiểu hiền lành tốt bụng gì, nếu có cơ hội sao lại không báo thù được chứ?
"Làm ơn, tôi thật sự không muốn chết!"
Đào Xuân Yến quỳ trên mặt đất và khóc lóc van xin.
Ai chả sợ chết, nhưng nỗi sợ chết của Đào Xuân Yến mạnh hơn người thường.
Như chính cô ta nói vậy, cô ta đã khổ sở cả đời, vừa mới trở thành cô chủ của nhà đại gia chưa được bao lâu, sống còn chưa quen, cô ta sao có thể cam tâm chết như vậy chứ?
Diệp Vĩnh Khang cười khẩy một tiếng: "Thế giới này không phải thứ cô muốn là có được đâu".
Vừa nói, ánh mắt Diệp Vĩnh Khang từ từ trở nên lạnh lẽo.
"Đợi một chút!"