Tuy nhiên, anh ta không ngờ rằng, sau khi lắp đạn, Diệp Vĩnh Khang lại bắn thẳng vào đầu Hoàng Thử Lang, hắn muốn ngăn lại cũng chẳng kịp.
May thay, súng không nổ.
“Này, ranh con, đến lượt cậu rồi!”
Lúc này, Hoàng Thử Lang không thèm quan tâm đến việc tỏ ra mình là người có học thức, mang theo biểu cảm muốn báo thù khiêu khích chàng trai đeo kính: “Nói trước nhé, bây giờ cậu muốn bỏ cuộc cũng chẳng còn cơ hội nữa đâu, nếu cậu không dám nổ súng thì tôi rất vui lòng làm người trung gian”.
Lúc này, ánh mắt của mọi người nhìn chàng trai đeo kính không khác gì nhìn xác chết.
Ổ đạn tám viên thì có sáu viên vào nòng, vừa nãy đã dùng mất một lượt trống.
Nói cách khác, xác suất chàng trai đeo kính muốn sống sót sau cú bắn này chỉ còn lại 1/8, đây không khác gì đưa cậu ta vào chỗ chết.
Tuy nhiên, tâm trạng của chàng trai đeo kính không thay đổi quá nhiều.
Cậu ta vẫn mang dáng vẻ hèn nhát và yếu ớt, đối với cậu ta mà nói, dường như cái chết sớm đã nằm trong dự đoán.
“Phiền anh đưa súng cho tôi, cảm ơn”.
Chàng trai đeo kính đưa tay về phía Diệp Vĩnh Khang một cách lịch sự.
Khí chất bình tĩnh và điềm nhiên này một lần nữa khiến tất cả mọi người thán phục.
Nhiều người còn giơ ngón tay trỏ với chàng trai đeo kính, tỏ ý khen cậu ta dũng cảm và gan dạ!
Còn Hoàng Thử Lang – người như một anh hùng vừa nãy đã bị gạt sang một bên, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy vô cùng hụt hẫng.
“Thằng ranh, cậu đừng diễn kịch ở đây nữa, cũng chẳng ai cười nhạo cậu đâu, cố tỏ ra cứng rắn thì thú vị lắm sao?”
Hoàng Thử Lang nói lớn: “Cậu cứ nói thật đi, cậu có sợ không? Nếu cậu sợ thì tôi sẽ làm người trung gian giúp cậu. Yên tâm, vận may của tôi cũng tốt lắm, nói không chừng cậu còn có khả năng thắng nữa đấy”.
Diễn kịch đối với Hoàng Thử Lang chính là tín ngưỡng và tôn nghiêm, vì vậy hắn sẽ không bao giờ cho phép ai diễn sâu hơn hắn, do đó hắn mới nghĩ mọi cách để vạch trần ý đồ xấu xa của đối phương.
Tuy nhiên, chàng trai đeo kính bình thản trả lời: “Tôi không sợ, thực sự không sợ, anh thấy đấy, tôi thậm chí còn không đổ mồ hôi”.
Cậu ta vừa nói vừa chỉ tay vào tóc và áo quần ướt đẫm của Hoàng Thử Lang.
“Tôi…”
Mặt Hoàng Thử Lang đỏ bừng: “Tôi đổ mồ hôi vì nóng thôi, thật đấy, người anh em, đừng nói nhảm với cậu ta nữa, mau đưa súng cho cậu ta đi”.
Hoàng Thử Lang vừa nói, vừa nóng lòng muốn giơ tay cướp khẩu súng.
Lúc này hắn chỉ muốn nhanh chóng kết thúc mọi chuyện, nếu không thì hôm nay hắn không ngủ yên được mất.
Nhưng vào lúc này, Diệp Vĩnh Khang lại làm ra một động tác còn khó tin hơn!
Ngay khi Hoàng Thử Lang đưa tay ra, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên giơ súng chĩa thẳng vào thái dương của anh!
Bầu không khí đóng băng ngay lập tức.
Cảnh tượng này khiến cho tất cả mọi người có mặt ở đó lập tức hóa đá tại chỗ, cảm thấy đầu óc chưa phản ứng kịp.
Ngay cả Tần Hạc cũng rơi vào trạng thái chết lặng.