Nói xong, Nasha che mặt xoay người lại: “Cút, lập tức cút đi cho em!”
Đỗ Duy Minh liếc nhìn Diệp Vĩnh Khang một cái, Diệp Vĩnh Khang khẽ thở dài, xua tay với đối phương, lúc này Đỗ Duy Minh mới vội vàng bảo đám người Tiếu Chấn dắt người đi.
“Nasha, chuyện đó… em đang rất buồn đúng không”.
Diệp Vĩnh Khang đi tới phía sau Nasha, nói nhỏ.
Lúc này trong lòng anh đang rất loạn, hoàn toàn không biết dùng lời lẽ gì để an ủi đối phương.
Dáng vẻ này của Nasha lại khiến anh gợi nhớ lại cảnh khi anh rời xa cô ấy.
Anh thậm chí bắt đầu thấy hối hận, không nên đồng ý nhúng tay vào vụ án này, Wilson mặc dù có hơi tham lam và ích kỷ, nhưng ít nhất anh ta cũng toàn tâm toàn ý yêu thương Nasha.
“Vĩnh Khang, em cầu xin anh, anh đi ngay đi được không, đừng nói gì với em hết. Em không muốn nhìn thấy anh, cũng không muốn nghe thấy giọng anh, anh mau đi đi, cầu xin anh đấy được không?”
Nasha khóc không thành tiếng.
“Anh…”
Diệp Vĩnh Khang mở miệng, nhưng cuối cùng không nói gì, chỉ vẫy tay với đám người Gerald: “Làm phiền chăm sóc cho cô ấy”.
Nói xong, anh dứt khoát xoay người rời khỏi phòng nghỉ, nhưng mới đi được mấy bước, chợt nhìn thấy trên mặt đất có thứ gì đó, khi cúi đầu nhìn xuống, sắc mặt của Diệp Vĩnh Khang lập tức thay đổi!
Không ngờ lại là huy hiệu in hoa văn ngôi sao bảy cánh màu vàng!
Thần kinh của Diệp Vĩnh Khang chuyển động một cách kịch liệt!
Hoa văn ngôi sao bảy cánh màu vàng này giống như công tắc cảm xúc của anh, mỗi khi nó xuất hiện, trái tim của Diệp Vĩnh Khang lại cuộn trào giông tố!
“Đợi đã!”
Diệp Vĩnh Khang nắm lấy ngôi sao bảy cánh màu vàng trên mặt đất, lập tức đuổi tới trước mặt đám người Đỗ Duy Minh: “Đây là của anh à?”
Wilson nhìn thấy ngôi sao bảy cánh màu vàng, thần sắc cũng thay đổi một cách rõ rệt: “Có thể trả cho tôi được không?”
Biểu cảm của anh ta cho thấy, ngôi sao bảy cánh màu vàng này dường như rất quan trọng đối với anh ta.
“Trả con cẹc!”
Tiêu Chấn ở bên cạnh gầm lên: “Bắt đầu từ bây giờ, tất cả những thứ trên người mày, ngoại trừ những thứ đã được xác định là không liên quan đến vụ án, những thứ còn lại đều sẽ bị tạm giữ!”
“Thầy, vẫn là thầy cẩn thận, vật này có lẽ vừa nãy trong lúc vật lộn đã rơi xuống đất, chúng tôi không để ý…”
“Đội trưởng Đỗ”.
Diệp Vĩnh Khang không quan tâm đến Tiêu Chấn, nghiêm mặt nhìn Đỗ Duy Minh, nói: “Tôi muốn nói chuyện riêng với anh ta vài câu”.
Bởi vì Diệp Vĩnh Khang là người có công lớn nhất trong việc phá vụ án này, vì vậy Đỗ Duy Minh liền vui vẻ đồng ý: “Không thành vấn đề, lát nữa sẽ sắp xếp thời gian riêng cho anh”.
Diệp Vĩnh Khang lắc đầu: “Thứ nhất, bây giờ tôi muốn nói chuyện với anh ta ngay, thứ hai, nội dung cuộc nói chuyện của tôi với anh ta, tuyệt đối không cho phép người thứ ba có mặt, bất kỳ ai, kể cả ông!”
Đỗ Duy Minh sửng sốt, đột nhiên cảm thấy biểu hiện của Diệp Vĩnh Khang có chút không đúng.
Nhưng dù thế nào đi nữa, yêu cầu của Diệp Vĩnh Khang tuyệt đối không được, Đỗ Duy Minh chỉ đành lên tiếng: “Xin lỗi, anh Diệp, yêu cầu này của anh quả thực không phù hợp với quy định”.