“Vả lại, ngoài tuổi tác ra, thì địa vị cũng là thứ hư vô. Vương gia hay hầu gia gì đó cũng chẳng là gì cả. Nếu tôi muốn, tôi có thể tự mình in danh thiếp có chữ chúa tể hệ ngân hà trên đó, như vậy chẳng phải cả hệ ngân hà đều phải tôn trọng tôi hay sao?”
“Lý Phi, câm miệng!”
Nhậm Thiên Nguyên quát lớn, hận không thể lập tức lao xuống dạy dỗ cho tên nhãi này một trận.
Lý Phi là tổng chỉ huy của chiến đội Sấm, cũng là người trẻ nhất trong số sáu tổng chỉ huy của sáu chiến đội lớn.
Người này có tài năng, lại có thể chịu khổ, đứng đầu trong mọi lĩnh vực, là một người tài hỏi toàn diện hiếm có.
Nhưng có một khuyết điểm là quá kiêu căng ngạo mạn, trừ phi có thể khiến anh ta kính phục, nếu không đừng nói là hầu quân tướng, cho dù là Thiên Vương đứng trước mặt anh ta thì anh ta cũng sẽ giữ thái độ này.
“Sếp Nhậm, ông đừng trách tôi, là do anh ta bảo chúng tôi nói chuyện thoải mái”.
Lý Phi gật gù đắc ý, không quên liếc nhìn Diệp Vĩnh Khang, trên trán gần như khắc lên hai chữ khiêu khích.
Ở chiến khu Thiên Hải, bọn họ đều quen gọi Nhậm Thiên Nguyên là sếp Nhậm, bởi Nhậm Thiên Nguyên là người vừa giỏi việc dẫn binh đánh trận, vừa giỏi quản lý kinh tế.
Chỉ cần tiền được chi vào việc huấn luyện và trang bị, thì dù có tốn bao nhiêu, ông ấy cũng sẽ không nhíu mày.
Nhưng nếu không liên quan đến huấn luyện thì cho dù là lễ tết, các binh lính muốn vui vẻ một chút, Nhậm Thiên Nguyên cũng chỉ mua một vài cân quýt rồi giảng giải chủ nghĩa thực dụng.
Sau một thời gian dài, danh hiệu sếp Nhậm của Nhậm Thiên Nguyên đã lan truyền nhanh chóng, từ sáu tổng chỉ huy đến binh lính đều gọi Nhậm Thiên Nguyên là sếp Nhậm.
“Quân hầu… Quân hầu, chuyện này…”
Nhậm Thiên Nguyên vô cùng khó xử, quả thực là Diệp Vĩnh Khang vừa rồi nói có thể nói chuyện thoải mái.
Nhưng tên nhãi Lý Phi này lại không biết chừng mực, đây là hầu quân tướng, cấp bậc chỉ đứng sau Trịnh Thiên Khải ở cả Cục tác chiến Long Hạ đấy.
Nếu tính theo cấp bậc, tổng chỉ huy chiến khu Thiên Hải như ông ấy cũng phải cách xa hầu quân tướng mấy cấp bậc.
Huống hồ đây là còn vùng đất phong của hầu quân tướng, nói cách khác, hầu quân tướng còn là lãnh đạo trực tiếp của bọn họ.
Nói một cách đơn giản, hầu quân tướng nắm giữ mạng sống của tất cả mọi người ở đây, bao gồm cả Nhậm Thiên Nguyên.
Không cần báo cáo, không cần xét xử, hầu quân tướng có thể tùy ý rút súng bắn vào đầu bất cứ ai, tất cả những điều này đều nằm trong quyền hạn hợp lý của hầu quân tướng.
Lý Phi đúng là tự tìm đường chết!
“Ha ha, không sao, đừng căng thẳng”.
Diệp Vĩnh Khang nhận ra được Nhậm Thiên Nguyên vô cùng lo lắng cho sự an nguy của Lý Phi, liền xua tay, cười nói với đám người Lý Phi: “Vậy thì trước khi tôi giảng dạy cho mọi người, chúng ta cùng chơi một trò tương tác nhỏ trước đã”.
“Nói vậy không đúng”.
Lý Phi hất cằm nói: “Chính xác phải là kết quả của trò chơi tương tác này sẽ quyết định có buổi giảng dạy nhàm chán này hay không”.