Nói không chừng đầu của ông ta thật sự đã bị lừa đá rồi, cho đến tận bây giờ vẫn không nhìn ra được có gì đó không đúng.
“Ông chủ La, xem ra cấp dưới của ông hôm nay không định cho tôi đi”.
Diệp Vĩnh Khang nhẹ giọng nói.
Ông chủ vật liệu xây dựng sợ tới mức toát mồ hôi lạnh, xông lên đá vào mặt Lâm Văn Kiệt, mắng: “Đồ chó má, im miệng cho tôi!”
“Có biết anh Diệp có thân phận như thế nào không? Anh ấy là chồng của tổng giám đốc Hạ công ty xây dựng Huyền Trúc đấy, ông mù rồi à?”
“Gì cơ, anh ta là…”
Lâm Văn Kiệt đã rất sốc khi nghe thấy điều này.
Xây dựng Huyền Trúc có ý nghĩa như thế nào với công ty bọn họ, thân là phó tổng giám đốc Lâm Văn Kiệt cho dù là một tên ngốc cũng biết được mức độ đó.
“Còn không mau xin lỗi anh ấy đi!”
Ông chủ La sợ đến mức tái mặt.
Lúc này là do là Lâm Văn Kiệt, nếu như đổi thành người khác, ông ta thậm chí đã có ý nghĩ cầm dao chém người rồi.
Nhưng cũng không phải vì mối quan hệ của ông ta và Lâm Văn Kiệt tốt thế nào, hoặc là năng lực của ông ta mạnh đến đâu.
Mà là bởi vì Lâm Văn Kiệt có xuất thân đặc biệt, với xuất thân này, thường ngày đến cả ông chủ La cũng phải nhịn ông ta vài phần.
Vì vậy lúc này cho dù tức phát điên lên rồi nhưng ông chủ La vẫn cố gắng bảo vệ chút ý thức cuối cùng của mình.
“Tại sao tôi phải xin lỗi?”
Sau khi Lâm Văn Kiệt hoàn hồn, ông ta đột nhiên trở nên cứng miệng, tức giận nói: “Không phải chỉ là một thằng bám váy đàn bà thôi sao, Lâm Văn Kiệt tôi không sợ!”
“Ông…!”
Ngay lúc ông chủ La sắp phá điên lên, Lâm Văn Kiệt đã cướp lời trước, nói: “Còn ông nữa, đừng có la hét trước mặt tôi, nhìn thấy tôi bị ức hiếp còn đứng về phía người ngoài, ông làm sếp kiểu gì vậy?”
“Được rồi hôm nay ông đây không làm nữa, tôi đây được coi là bị thương trong lúc làm việc, đợi tôi quay về bảo anh họ tôi tới nói chuyện với ông!”
Sau khi Lâm Văn Kiệt nói xong, hằn học nói với Diệp Vĩnh Khang: “Thằng nhãi, mày đừng đắc ý, đừng tưởng rằng mày có một con vợ giàu thì tao sẽ sợ mày, hôm nay tao nói rõ rồi đấy, bảo đám mày không sống qua được ngày mai đâu, tao nhất định phải khiến mày hối hận cả đời!”
Sau khi nói xong ông ta tức giận phừng phừng đi ra ngoài.
Diệp Vĩnh Khang sẽ không vì loại người não có vấn đề như này mà tức giận, cũng không định tiếp tục tính toán mà chỉ nhẹ giọng nói với ông chủ La ở bên cạnh: “Xem ra người làm sếp như ông cũng chẳng ra sao cả…”
Ông chủ La mồ hôi nhễ nhại, không biết đối phương có ý gì, vội vàng đau khổ nói: “Anh Diệp, tôi cũng lực bất tòng tâm!”
“Tôi cũng bực Lâm Văn Kiệt này lâu rồi, nhưng tôi thực sự không làm gì được ông ta, bởi vì anh họ của ông ta là Hoàng Thử Lang… À, đúng rồi, anh Diệp, mấy ngày nay anh nhớ để ý chút, tôi dám chắc rằng Lâm Văn Kiệt này sẽ đi tìm anh họ của ông ta để báo thù anh!”
“Hoàng Thử Lang?”
Diệp Vĩnh Khang cảm thấy cái tên này khá kỳ lạ, thuận miệng hỏi: “Lại là cái thứ gì vậy?”
“Anh Diệp, anh nhỏ tiếng chút!”