“Xây dựng Huyền Trúc?”
Hàn Phong đột nhiên ngẩng đầu lên: “Vợ của hắn tên là Hạ Huyền Trúc à?”
Hàn Tiểu Xuân vội vàng gật đầu nói: “Đúng vậy, hơn nữa là người nhà họ Hạ, nhưng mà mấy năm trước đã bị đuổi ra khỏi nhà rồi…”
“Ha ha ha ha ha ha ha!”
Hàn Phong đột nhiên phá lên cười, khóe miệng gợi lên một tia thích thú: “Không ngờ lại trùng hợp như vậy, ngày mai tôi đích thân ra mặt giúp cậu!”
Hàn Tiểu Xuân vui mừng khôn xiết: “Cám ơn cậu chủ, nếu như anh đích thân ra mặt, vậy thì ngày mai hắn nhất định sẽ sợ đái ra quần, ha ha ha ha!”
Sáng sớm hôm sau.
Sau khi Diệp Vĩnh Khang đưa Tiểu Trân tới nhà trẻ, anh gọi điện cho Hạ Huyền Trúc, bảo cô ở nhà đợi.
Khi Hạ Huyền Trúc nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang bước xuống từ chiếc Porsche Cayenne, cô vô cùng ngạc nhiên, nói: “Xe của ai thế?”
“Của em đấy!”
Diệp Vĩnh Khang cười nhẹ một tiếng, cũng không nói nhiều, mở cửa để Hạ Huyền Trúc ngồi vào ghế phụ, sau đó lái xe thẳng tới Sơn Thủy Hoa Môn.
“Rốt cuộc anh đưa em đi đâu vậy?”
Trên đường đi, Hạ Huyền Trúc thấy khá khó hiểu, nhưng dù có gặng hỏi Diệp Vĩnh Khang thế nào anh cũng chỉ im lặng.
Rất nhanh đã tới lưng chừng núi, Diệp Vĩnh Khang đậu xe trước một biệt thự, cười nói với Hạ Huyền Trúc: “Em thích căn nhà này không?”
“Hỏi thừa, đây là biệt thự của Sơn Thủy Hoa Môn, ai mà chẳng thích!”
Hạ Huyền Trúc gấp gáp nói: “Anh còn chưa nói cho em biết rốt cuộc anh muốn làm gì, em còn cả đống việc ở công ty đấy”.
“Thích là được rồi, chỉ sợ em không thích”.
Diệp Vĩnh Khang mỉm cười, sau đó lấy chìa khóa điều khiển ra, ấn nhẹ.
Ổ khóa điện tử trên hai cánh cửa bằng gỗ gụ chạm khắc phát ra tiếng bíp rồi từ từ mở ra.
Diệp Vĩnh Khang nhét chìa khóa điều khiển từ xa vào trong tay Hạ Huyền Trúc, cười nói: “ Bà chủ đáng kính, chào mừng về nhà!”
Hạ Huyền Trúc sững sờ, thậm chí nghi ngờ đây chỉ là một giấc mơ.
“Vĩnh Khang… cái này…”
Việc này thực sự vượt xa mong đợi của cô, dù là Porsche Cayenne hay biệt thự trên sườn núi thì những thứ này đều nằm ngoài tầm với của cô.
“Huyền Trúc, anh muốn thú nhận một việc với em”.
Diệp Vĩnh Khang nắm tay Hạ Huyền Trúc, ngồi trên chiếc sofa cao cấp mềm mại được đặt riêng: “Thật ra mấy năm nay anh không phải đi làm công ở nước ngoài”.
.