“A Minh, ừm, tên hay quá, ông dắt cháu đến một nơi, đến đó cháu có thể ăn kẹo sữa thỏa thích luôn”.
“Thật ạ, ở đâu vậy?”
“Đi, bây giờ ông sẽ dắt cháu đi!”
Sau buổi chiều hôm đó, A Minh đi theo một ông lão, bước lên con đường thay đổi cả cuộc đời mình…
Bởi vì khi đó A Minh mới sáu, bảy tuổi, vì vậy mẹ của A Minh cũng không nghĩ nhiều, cho rằng ông lão đó vì quá cô đơn nên mới thường đưa A Minh đi chơi.
Cho đến một ngày, vài người lạ đến nhà, mang theo rất nhiều đồ ăn và quần áo, thậm chí còn ném một vài tờ tiền màu đỏ xuống bàn.
Mẹ của A Minh không thể hiểu được, mấy người đó liền cười nói rằng bọn họ chỉ muốn tới thăm vua cờ bạc nhí mà thôi.
Đêm đó là lần đầu tiên mẹ A Minh đánh cậu bé, hơn nữa đánh rất đau, vừa đánh vừa khóc, khóc một cách rất thương tâm.
“Mẹ, mẹ đừng khóc nữa được không, con sai rồi”.
A Minh ngây thơ quỳ gối trước mặt mẹ.
“Con có biết bố con chết như thế nào không? Là bị cờ bạc hại chết đấy!”
“Con trai, dù nghèo thế nào cũng được, nhưng nhất định không được dính vào cờ bạc!”
“Mẹ không trách con, nhưng mẹ thật sự rất sợ, con phải tin lời mẹ, cờ bạc chỉ biết hại người, hơn nữa nhất định sẽ hại người, người đắm chìm trong cờ bạc sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu, con đồng ý với mẹ đi, sau này không được đánh bạc nữa, được không?”
Mẹ của A Minh cũng quỳ gối trước mặt cậu bé, chua xót cầu xin.
“Mẹ, mẹ đứng dậy đi, con đồng ý với mẹ rằng sẽ không bao giờ đánh bạc nữa”.
Từ đó về sau, A Minh thật sự không bao giờ động vào cờ bạc nữa.
Bọn họ chuyển đến một ngôi làng khác ngay trong đêm, hai mẹ con sống nương tựa vào nhau, cuộc sống tuy khó khăn nhưng cũng êm đềm bình yên.
Cuộc sống như vậy kéo dài hơn mười năm, nhưng một lần nữa lại bị sự cố phá vỡ.
Bởi vì làm việc vất vả, mẹ của A Minh đột ngột đổ bệnh.
Làm phẫu thuật cần tốn rất nhiều tiền.
Nhìn người mẹ bất tỉnh trên giường bệnh và đống hóa đơn thuốc men khổng lồ trên đầu giường, A Minh nghiến răng xoay người bước ra khỏi phòng bệnh.
Chưa đầy ba tiếng sau, A Minh đã quay lại, nhẹ nhàng thanh toán toàn bộ hóa đơn, mẹ được cứu chữa kịp thời, cứu được một mạng từ tay tử thần.
A Minh nói với mẹ rằng số tiền này là do những nhà hảo tâm quyên góp, đây là lần đầu tiên cậu ta nói dối mẹ mình.
Cậu ta nghĩ chỉ lần này thôi, sau này sẽ không bao giờ đánh bạc nữa.
Nhưng cậu ta không ngờ rằng mẹ cậu ta nói đúng rằng cờ bạc thực sự sẽ hại người, và lần này, cậu ta đã gặp phải rắc rối lớn.
Mấy ngày sau, có người tới tìm A Minh, muốn nhờ cậu ta giúp đỡ.
Dù đưa ra điều kiện hào phóng đến đâu đều bị A Minh từ chối.
Không dụ dỗ được, đối phương bắt đầu nhe nanh đe dọa.
Nhưng A Minh rất kiên cường, chịu đựng đủ mọi loại hình thức giày vò, cắn răng quyết không gật đầu, nói rằng đã đồng ý với mẹ rồi, sẽ không bao giờ cờ bạc nữa.