Mà đây cũng là lần đầu cô làm bữa sáng cho Diệp Vĩnh Khang, một chuyện quá đỗi bình thường đối với những người đàn ông khác, thế nhưng đối với chồng cô mà nói lại là một thứ xa xỉ, người làm vợ như cô thật sự chẳng xứng với danh phận chút nào.
Cả nhà ba người vui vẻ đầm ấm cùng nhau ăn bữa sáng thịnh soạn.
“Tiểu Trân, hôm nay mẹ với bố cùng đưa con đến nhà trẻ có được không?”
Hạ Huyền Trúc vừa dùng khăn giấy giúp Diệp Tiểu Trân lau miệng vừa dịu dàng cười nói.
“Được ạ được ạ, tốt quá rồi, lâu lắm mẹ không đưa Tiểu Trân tới nhà trẻ rồi”.
Diệp Tiểu Trân vui mừng khoa chân múa tay, nhìn thấy dáng vẻ vui sướng của con gái, Hạ Huyền Trúc chỉ cảm thấy trong lòng mình thật đau.
Diệp Vĩnh Khang và Diệp Tiểu Trân thay xong quần áo đứng đợi trong phòng khách, thế nhưng mãi vẫn không thấy Hạ Huyền Trúc xuống tầng.
Diệp Vĩnh Khang cảm thấy thật kỳ lạ, trước đây Hạ Huyền Trúc ra khỏi cửa đều gọn gàng nhanh nhẹn, trước giờ chưa từng lề mề giống như hôm nay.
Vào lúc anh đang chuẩn bị lên tầng xem thử thì Hạ Huyền Trúc đột nhiên chậm rãi bước từ trên cầu thang xuống.
Vào khoảnh khắc nhìn thấy Hạ Huyền Trúc, Diệp Vĩnh Khang và Diệp Tiểu Trân đều sững sờ.
Mấy giây trôi qua, Diệp Vĩnh Khang mới kinh ngạc lên tiếng: “Vợ à, hôm nay em phải nói thật cho anh biết, thân phận thật sự của em chắc hẳn là một tiên nữ phải không!”
Diệp Tiểu Trân cũng vỗ tay tán thưởng: “Hôm nay mẹ đẹp quá đi!”
Mặc dù thường ngày Hạ Huyền Trúc cũng chú trọng tới ngoại hình, thế nhưng trước giờ đều không tốn quá nhiều tâm tư cho việc ăn mặc chải chuốt.
Ấn tượng nhiều nhất của Diệp Vĩnh Khang về Hạ Huyền Trúc dường như đều là đồ công sở.
Mà Hạ Huyền Trúc của hôm nay lại mặc một bộ váy dài bó sát lộ vai làm bằng vải lụa trắng đầy tinh xảo, nó phô diễn được hết những đường cong tuyệt mĩ và tinh tế của Hạ Huyền Trúc.
Cách trang điểm của cô ngày hôm nay cũng đặc biệt tao nhã, nhẹ nhàng, thế nhưng lại tinh xảo tới từng chi tiết.
Đôi giày cao gót thuỷ tinh tuyệt đẹp dưới chân, mái tóc dài uốn lượn, cô trông đẹp như một nàng tiên giữa chốn nhân gian!
“Hôm nay để em lái xe”.
Hạ Huyền Trúc mỉm cười rồi cầm lấy chìa khoá trong tay Diệp Vĩnh Khang, dọc đường cô lái xe rất chậm, cũng rất bình ổn, vừa nói vừa cười với Diệp Vĩnh Khang và Diệp Tiểu Trân ở hàng ghế sau, cả chặng đường ngập tràn hạnh phúc và ấm áp.
“Bố, mẹ, hẹn gặp lại!”
Đến nhà trẻ, Diệp Tiểu Trân đeo cặp sách nhỏ bước xuống xe, ngoan ngoãn vẫy tay với bố mẹ.
“Tiểu Trân, con đợi một lát”.
Hạ Huyền Trúc bước từ trên xe xuống, cúi người khẽ nâng má Diệp Tiểu Trân lên, trong ánh mắt ngập tràn tình yêu, dịu dàng nói: “Tiểu Trân, ở trường nhất định phải nghe lời cô giáo, còn phải chú ý an toàn, đừng chạy nhảy lung tung, rất dễ va đụng”.
“Ăn cơm đừng kén chọn, ăn nhiều rau xanh, lúc ở cùng với bố thì cũng phải ngoan, đừng chọc bố tức giận có biết hay chưa?”
Diệp Tiểu Trân chớp đôi mắt to tròn lấp lánh, ngoan ngoãn gật đầu nói: “Con biết rồi mẹ”.
“Ngoan”.
Hạ Huyền Trúc khẽ hôn lên trán Diệp Tiểu Trân: “Mau đi học đi”.
“Con biết rồi, hẹn gặp lại mẹ!”
Diệp Tiểu Trân đeo cặp sách hoạt bát bước vào trong nhà trẻ, Hạ Huyền Trúc vẫn đứng nguyên tại chỗ mỉm cười nhìn theo bóng lưng của cô bé.
“Huyền Trúc, có phải em có chuyện gì giấu anh không, sao anh cứ cảm thấy hôm nay em rất lạ”.
Diệp Vĩnh Khang hơi nghi hoặc hỏi, anh vẫn cứ cảm thấy có gì đó không đúng lắm.