Khi Quách Thụy Hoa nói những lời này, vẻ mặt của ông ta đặc biệt nghiêm túc và căng thẳng, như thể ngày tận thế sắp đến tới nơi.
Nhưng việc này đối với Diệp Vĩnh Khang lại rất thú vị, cảm thấy càng lúc càng tò mò về Lưu Tử Phong này.
Cảm thấy người này không phải minh tinh mà là công tắc hủy diệt thế giới, nếu ai động vào anh ta thì thế giới này sẽ không còn nữa.
Để tránh rủi ro, Quách Thụy Hoa nói hết lời, lạt mềm buộc chặt, bảo Diệp Vĩnh Khang di chuyển đến chỗ khác cách đó mấy chục mét.
Diệp Vĩnh Khang ngồi trên chiếc POLO của mình, thấy có chút buồn chán, chiếc xe POLO nà của anh thật ra có giá hàng trăm triệu, trong lòng nghĩ rốt cuộc như thế nào, mình trông bần hèn đến mức đó sao? Đến mặt cũng không cho lộ?
Nhưng Diệp Vĩnh Khang có chút mong chờ được gặp Lưu Tử Phong, sao đó muốn xem trên người anh ta thật sự có công tắc hủy diệt thế giới hay không.
Một lúc sau, Phan Vân Thiến dẫn đầu đi ra khỏi lối ra, sau đó một nhóm nam nữ nắm tay thành hình tròn vây quanh một người đàn ông cao gầy, đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang, mặc một bộ quần áo bình thường lên xe Mercedes.
Nghĩ người đàn ông cao gầy đó có lẽ chính là Lưu Tử Phong, nhưng Diệp Vĩnh Khang khi nhìn thấy cảnh này lại thấy buồn cười, xung quanh đây cũng chẳng có ai, bọn họ vây xung quanh ba tầng ba lớp như vậy là sợ người ta bị cảm lạnh sao?
Chiếc xe Mercedes được lái đi dưới sự ‘bảo vệ’ của mấy chiếc xe màu đen, Diệp Vĩnh Khang cũng lái chiếc xe POLO nhỏ của mình đi, cảm giác vừa rồi được xem một tác phẩm hài kịch vậy.
Trên đường đi Hạ Huyền Trúc gọi điện thoại hỏi đã đón được chưa, Diệp Vĩnh Khang trả lời rằng đón được rồi, sau đó lấy điện thoại ra quay cảnh phía trước rồi gửi cho Hạ Huyền Trúc xem.
“Vợ à em đừng lo lắng, chuyện em bảo anh làm chẳng lẽ anh lại làm không xong sao?”
Diệp Vĩnh Khang gửi tin nhắn voice qua.
Hạ Huyền Trúc nhanh chóng trả lời lại: “Tốt lắm, tốt lắm, vừa nãy em đột nhiên nhớ ra, Lưu Tử Phong không phải người bình thường, đón anh ấy nhất định phải khoa trương một chút, vừa nãy bận quá nên quên nói cho anh, không ngờ rằng anh lại đáng tin như vậy”.
Lời khen của vợ khiến cho Diệp Vĩnh Khang thấy rất vui, để tránh lộ chiêu trò của mình anh lại gọi điện cho Quách Thụy Hoa.
“Lát nữa nếu như vợ tôi hỏi, ông phải nói rằng tôi sắp xếp người qua đón đấy nhé, nếu như mà lỡ miệng để lộ cái gì xem tôi xử lý ông thế nào!”
Diệp Vĩnh Khang dặn dò qua điện thoại.
Quách Thụy Hoa ở đầu dây bên kia nghe xong dở khóc dở cười, cảm thấy bản thân càng lúc càng không hiểu nổi người trẻ tuổi.
Rõ ràng anh có một lai lịch rất đáng sợ, nhưng đôi khi anh lại có kiểu suy nghĩ rất thận trọng của dân thường, điều này hoàn toàn có cơ sở.
“Cậu yên tâm đi, tôi biết nên làm thế nào”.
Quách Thụy Hoa trả lời.
Diệp Vĩnh Khang gật đầu, vừa định cúp máy, đột nhiên nghe thấy giọng nói của Phan Vân Thiến ở đầu dây bên kia: “Lát nữa phải bảo Hạ Huyền Trúc quỳ xuống xin lỗi tôi, mẹ kiếp lại bảo một thằng nhãi lái con POLO quèn đến đón, còn dám thô lỗ với tôi, đúng là càng nghĩ càng tức mà!”