Hoàng Phúc Đào sợ tới mức run rẩy kịch liệt, đột nhiên lớn tiếng nói: “Các anh không thể giết tôi, Hoàng Thiên Viễn là anh họ xa của tôi!”
Hoàng Thiên Viễn là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của Hoàng Phúc Đào, Hoàng Phúc Đào quả thực không nói dối, Hoàng Thiên Viễn đúng là có chút quan hệ huyết thống với ông ta, nhưng ngày thường không bao giờ tiếp xúc với nhau.
Triệu Thiên Cực nghe thấy lời này, ngay lập tức nổi hứng, hỏi một cách đầy ẩn ý: “Vậy ông thử nói xem, Hoàng Thiên Viễn này rốt cuộc có thân phận gì?”
Thực ra Triệu Thiên Cực không hề xa lạ với cái tên Hoàng Thiên Viễn này, chỉ là cố ý hỏi thôi.
Hoàng Phúc Đào vội vàng gãi cổ nói: “Phó chỉ huy Cục tác chiến tỉnh!”
“Ồ? Hóa ra là Phó chỉ huy Cục tác chiến tỉnh à? Không tồi, chức danh của ông ta quả thực cao hơn tôi nhiều”.
Triệu Thiên Cực nói đầy ẩn ý: “Chỉ là ấy mà, tôi khuyên ông đừng kéo ông ấy vào, một mình ông chết thì thôi đi, đừng có kéo anh họ mình nhảy vào hố lửa cùng”.
Hoàng Phúc Đào vội vàng nói: “Những gì tôi nói đều là sự thật, không tin các anh có thể lập tức đi kiểm tra, tôi cũng có thể lập tức gọi điện cho anh ấy!”
Nói xong, Hoàng Phúc Đào lấy điện thoại di động ra và chuẩn bị gọi điện.
Bùm!
Đúng lúc này, Triệu Thiên Cực đột nhiên bóp cò bắn một phát, điện thoại trong tay Hoàng Phúc Đào lập tức vỡ tan tành.
Sau khi nhận được sự đồng ý ngầm của Diệp Vĩnh Khang, Triệu Thiên Cực tức giận nói với Hoàng Phúc Đào: “Hoàng Phúc Đào, hôm nay cho dù ông có gọi ông trời tới cũng vô dụng!”
“Biết ông ta là ai rồi thì sao chứ? Ông nghe rõ đây chô tôi!”
“Đứng trước mặt ông lúc này là chính là hầu quân tướng!”
Bùm!
Lời cửa Triệu Thiên Cực vừa dứt, tất cả mọi người có mặt ở đây đều cảm thấy đầu óc ong ong, trong đầu như có một quả bong hạng nặng vừa nổ tung!
Hoàng Phúc Đào càng kinh ngạc há hốc mồm miệng, hai mắt trợn trừng không thể tin được, sợ hãi lắp bắp nói: “Hầu… hầu quân tướng…”
Mà đám người Hoàng Thu Hà đứng bên cạnh ông ta đầu gối đã mềm nhũn, quỳ phịch xuống đất, trong mắt mỗi người ngoài sự khó tin ra còn nhiều hơn là sự tuyệt vọng và nỗi sợ hãi kinh hoàng!
Không khí xung quanh như đông cứng lại, chỉ còn tiếng nghiến răng ken két của của người nhà họ Hoàng.
“Quân hầu, tôi sai rồi, tôi không dám nữa, cầu xin ngài cho tôi một cơ hội, tôi không biết ngài là quân hầu!”
Hoàng Phúc Đào quỳ trên đất, ôm đùi Diệp Vĩnh Khang, nước mắt chảy ròng ròng, chua xót cầu xin.