Sở Nam Bắc đã chính thức được bổ nhiệm làm tổng huấn luyện viên tại trại huấn luyện Thiên Diệt.
Mặc dù thường ngày hắn lười biếng, luôn kiếm cớ khi gặp chuyện, nhưng hắn lại rất hứng thú với chuyện này.
Bởi vì lúc trước Thiên Khải cũng là nỗi đau không thể nào xóa bỏ trong lòng hắn.
Bây giờ có thể gây dựng lại một tổ chức như Thiên Khải, hắn vô cùng vui mừng.
Trên bục cao, Sở Nam Bắc đã thay đổi vẻ giễu cợt trước đây thành gương mặt điềm đạm và cương quyết, trên người toát ra khí chất và sát khí độc đoán vốn thuộc về Thiên Vương của Điện Long Thần.
Mười người đàn ông mặc áo đen lần lượt đứng ở hai bên trên bục cao, vẻ mặt vô cảm, cả người đứng thẳng.
“Mấy người đều tự nguyện lựa chọn ở lại, nhưng tôi cảnh cáo trước, cơ hội lựa chọn chỉ có một lần”.
“Nếu sau này ai muốn rút lui thì sẽ giết chết bất luận tội!”
Giọng điệu của Sở Nam Bắc vừa độc đoán vừa dữ tợn: “Từ bây giờ, tôi sẽ tiến hành huấn luyện mọi người những điều mà mà mọi người chưa từng tiếp xúc trước đây”.
“Trong một thời gian ngắn, tôi sẽ tra tấn mấy người theo nhiều cách khác nhau, để mấy người nếm thử mùi vị của địa ngục!”
“Mười người anh em đứng bên cạnh tôi sẽ là huấn luyện viên của mỗi hạng mục. Mỗi người bọn họ đều có quyền giết chết các người mà không cần lý do, cũng không cần báo cáo!”
“Hơn nữa, bọn họ cũng sẽ không mềm lòng, vì vậy tương lai của các người sẽ phụ thuộc vào chính mình!”
“Bắt đầu từ bây giờ, con người trước đây của các người đã chết”.
“Tất cả những tư liệu về các người trên thế giới này đều đã bị tiêu hủy”.
“Các người bây giờ không còn bất cứ quan hệ gì với trước đây nữa”.
“Chỉ có một cái tên chung đó là chiến binh!”
“Nhưng tôi hy vọng trong tương lai không xa, phía trước cái tên chung này sẽ thêm hai chữ Thiên Diệt. Tôi hy vọng tên của mọi người sẽ được viết trên lá cờ sau lưng tôi, sau đó mang lá cờ này chinh chiến khắp nơi, đứng trên đỉnh cao thế giới!”
Nếu ai đó hỏi rằng trên đời này có địa ngục hay không, hầu hết mọi người, chắc chắn họ sẽ cười khinh thường, đã là thời đại nào rồi còn tin mấy trò mê tín phong kiến này chứ.
Nhưng đối với một vài người, nếu có ai đột nhiên hỏi họ câu hỏi này, họ chắc chắn sẽ trả lời là có!
Bởi vì ngay lúc này họ đang sống trong địa ngục!
Giây phút khi quyết định ở lại, mọi người đã chuẩn bị sẵn tâm lý, đợt huấn luyện tiếp theo sẽ rất gian khổ.
Nhưng cho dù có bị đánh chết bọn họ cũng ngờ được, đợt huấn luyện tiếp theo không thể dùng hai từ gian khổ để hình dung.
Phải gọi là tàn nhẫn, tàn khốc, tra tấn, địa ngục trần gian!
Đêm đó, Sử Nam Bắc tiến hành bài huấn luyện đầu tiên với bọn họ là để họ cởi giày rồi chạy vòng quanh con đường trải đầy những viên đá mảnh sắc nhọn.
“Đùa à, chạy chân trần ở đây hả?”
“Vậy thì chân sẽ bị tàn phế luôn đấy”.
“Không được, không được, chuyện này quá tàn độc”.