Nếu chỉ đứng ngoài cuộc và không đếm xỉa đến những lời thị phi trong chuyện này, thì mọi thứ sẽ diễn ra theo kế hoạch ban đầu.
Nhưng bác Hải rất do dự, một mặt nhất định không muốn chọc tức Sư Tử Hà Đông, hơn nữa lần này cả đội còn mang theo con quái vật đáng sợ đó.
Nhưng mặt khác, lão ta cũng không đành lòng để cho Diệp Vĩnh Khang, người mình đã vất vả xây dựng mối quan hệ lại bị hủy diệt như thế này.
Mà một khi lão ta chọn giúp Diệp Vĩnh Khang, thì bắc buộc phải qua cửa ải Sư Tử Hà Đông.
Vì vậy, sự lựa chọn trước mặt khiến lão ta cảm thấy rất đau khổ.
“Hải Gia, nếu có thể, cầu xin ông hãy giúp cậu Diệp”.
Đúng lúc này, bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nói ôn hòa của một người đàn ông.
Lúc này, anh ta mặc một bộ quần áo tối màu bình thường, khoảng ba mươi tuổi, tóc dài, một mắt đã bị tóc mái buông xuống che đi mất, trên người lộ ra một luồng khí tức trầm mặc thần bí.
Thật ra từ đầu đến cuối anh ta đều ở đây, nhưng lại có thể trầm mặc đến mức người ta bỏ qua sự tồn tại của anh ta.
“Ồ? Lãnh Tu, vậy cậu nói xem”.
Bác Hải không trách đối phương nói nhiều, thay vào đó lại như tìm được chỗ dựa tinh thần, việc cấp bách nhất đối với lão ta lúc này là có người hiến kế cho lão ta.
Và lão ta cũng rất rõ cấp dưới của mình, Lãnh Tu, một trong số các thủ lĩnh của đội sứ thần bên cạnh Vua Đông Hải, thường rất kiệm lời, trừ khi cần thiết, không thì anh ta tuyệt đối sẽ không mở miệng.
Dù là làm người hay làm việc thì anh ta đều đáng tin cậy, vì vậy bác Hải đã luôn tin tưởng và để anh ta là người bảo vệ số một của mình.
Lãnh Tu đã theo lão ta nhiều năm như vậy, cũng chưa từng nhiều lời, mọi thứ đều thể hiện bằng hành động.
Lần này, câu nói đột ngột của anh ta chắc chắn nằm ngoài dự đoán của bác Hải, trong ấn tượng của lão ta, đó là lần đầu tiên Lãnh Tu xen vào.
“Ý của tôi rất đơn giản, cậu Diệp là bạn của tôi, tôi không đành lòng nhìn cậu ấy bị nạn”.
Lãnh Tu nói một cách bình tĩnh, giọng điệu chậm rãi và chân thành.
Đồng thời, hai câu nói của anh ta cũng thật giản dị và chân thành.
Không có quan hệ lợi ích, nguyên nhân của anh ta chỉ là vì coi đối phương là bạn.
“Lãnh Tu, cậu vẫn còn quá ngây thơ. Cậu mới gặp cậu ta vài lần, mà đã coi cậu ta như bạn bè rồi. Có bao giờ cậu nghĩ xem liệu người ta có coi mình là bạn không chưa?”
Bác Hải khẽ thở dài nói, lão ta không chỉ coi Lãnh Tu là người bạn tâm giao và là vệ sĩ riêng của mình.
Hơn cả thế, bác Hải đối xử với Lãnh Tu như một đứa con trai của mình vậy.
Tính cách giản dị, trong sạch, làm người làm việc đáng tin cậy, đề cao tình yêu và lẽ phải, người như vậy từ lâu đã trở thành loài hiếm có trên thế giới này rồi.
Chỉ là đứa bé này chỗ nào cũng tốt, nhưng đôi khi tâm tư quá đơn giản, bác Hải sợ có người lợi dụng anh ta, khiến anh ta chịu thiệt.
“Hải Gia, tôi chưa bao giờ nghĩ về việc liệu cậu Diệp có coi tôi là bạn hay không”.
Lãnh Tu bình tĩnh nói: “Tôi chỉ cảm thấy cậu Diệp rất trượng nghĩa, có năng lực và thú vị. Tôi rất ngưỡng mộ cậu ấy và tôi coi cậu ấy như một người bạn tốt của mình từ tận đáy lòng”.