Đầu tiên, làm sao đối phương biết được Trần Tiểu Túy rất quan trọng đối với mình?
Coi như đối phương có nhắm đến những người có quan hệ với anh đi nữa, thì tại sao không nhắm vào Đường Văn Nguyên, Lưu Đại Hải, hay Lâm Tĩnh, mà lại chọn trúng người anh quan tâm nhất?
Chỉ có Diệp Vĩnh Khang mới biết được sức nặng của Trần Tiểu Túy trong lòng mình, ngay cả Trần Tiểu Túy cũng không biết, sao mà đối phương biết được?
Thứ hai, câu văn ở cuối đoạn tin này rất lạ, cứ coi như muốn tạo cảm giác bí hiểm đi, thì có thể nói là uống trà hay sâm panh, sao lại là đùi gà?
Hơn nữa, còn đặc biệt đưa cho anh một ít để đem về cho con gái, làm sao đối phương biết được Tiểu Trân thích ăn đùi gà?
Xem ra người này không chỉ hiểu rõ bản thân anh mà còn rất có thực lực.
Không chỉ đưa được Hạ Tuyết Cầm ra khỏi nhà tù, mà còn có một lượng lớn trang bị tiêu chuẩn, đây chắc chắn không phải điều người thường có thể làm được, dù là nhân vật tầm cỡ ở Giang Bắc như Đường Văn Nguyên hay Lưu Đại Hải cũng không thể làm được.
Nghi vấn lớn nhất là Diệp Vĩnh Khang thậm chí còn không nhớ được bản thân anh đã xúc phạm đến người tầm cỡ nào như thế ở trong nước?
Nỗi băn khoăn không ngừng dâng lên trong đầu Diệp Vĩnh Khang.
Anh hít một hơi thật sâu, nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, nhìn đồng hồ rồi phóng xe đến địa điểm kia thật nhanh.
Cách tốt nhất để giải quyết những băn khoăn này là gặp mặt người đó trực tiếp.
Nơi được đánh dấu là một trang viên sang trọng ở ngoại ô, nơi từng được xây dựng bởi nhà họ Chu, gia tộc đứng đầu ở Giang Bắc.
Từ khi nhà họ Chu diệt vong thì đã bị bỏ không.
Vừa tới cửa, hai người mặc đồ đen to con liền đi tới, lục soát khắp người Diệp Vĩnh Khang một hồi, sau khi xác định không có vật gì nguy hiểm, bọn họ liền mở một cánh cửa nhỏ, để cho Diệp Vĩnh Khang tự mình đi vào.
Trang viên được chiếu sáng rực rỡ, có thể thấy nó đã được sửa sang lại.
Ngay phía trước là một bể bơi sang trọng hình lưỡi liềm, xung quanh là mấy vệ sĩ mặc đồ đen đeo kính râm.
Trên chiếc ghế bên cạnh bể bơi, có một người phụ nữ trẻ đeo kính râm lớn, duyên dáng và sang trọng, trên bàn trước mặt là một đĩa đùi gà hấp.
"Diệp Vĩnh Khang, đã lâu không gặp".
Người phụ nữ cầm đầu mỉm cười chào Diệp Vĩnh Khang
Diệp Vĩnh Khang nhìn đối phương cảm thấy hơi quen thuộc, nhưng lại không nhớ rõ đã gặp người này ở đâu.