Mặc dù Trần Tiểu Túy là một doanh nhân, cũng sẽ kiếm lợi tránh hại.
Nhưng cô ấy cũng có giới hạn và nguyên tắc của mình.
Chuyện Diệp Vĩnh Khang và nhà họ Hàn, đám người Đường Văn Nguyên lựa chọn tránh càng xa càng tốt, hành động này Trần Tiểu Túy có thể hiểu được cho bọn họ.
Mặc dù cô ấy đã giúp đỡ, nhưng xuất phát điểm cũng là lợi ích của bản thân.
Chỉ là nếu đổi lại là cô ấy, sau khi làm ra chuyện như vậy, tuyệt đối sẽ không mặt dày chạy tới nịnh nọt anh Diệp nữa.
Doanh nhân cũng là người, mà người thì phải có chút đạo đức!
Cùng lúc đó.
Biệt thự nhà họ Hàn.
Hàn Xuân Lâm ngồi thất thần trên sofa, chỉ trong hơn một tiếng đồng hồ, tóc trên đầu đã bạc trắng hết, người cũng già đi rất nhiều, đôi mắt trũng sâu, trông rất hốc hác.
Mới hơn một giờ trước, ông ta đột nhiên nhận được một tin tức khiến ông ta suýt chút nữa thì ngất xỉu tại chỗ: Hàn Sách Hổ cùng với tất cả thị vệ nhà họ Hàn đều đã bị Cục tác chiến tiêu diệt!
Tin tức này đối với Hàn Xuân Lâm mà nói đúng là sét đánh ngang tai, không tính từ nào có thể miêu tả được sự nỗi kinh hoàng của ông ta lúc này.
Nhà họ Hàn có được ngày hôm nay, hầu hết đều phải dựa vào Hàn Sách Hổ và sức mạnh uy phong của đội thị vệ nhà họ Hàn.
Bây giờ trụ cột đã đổ rồi, nhà họ Hàn đối mặt với nguy cơ toang bất cứ lúc nào!
Mồ hôi xương máu tích cóp suốt mấy đời sắp tan tành thành mây khói!
“Diệp Vĩnh Khang, tao phải chém mày ra thành trăm mảnh”.
Hàn Xuân Lâm phẫn nộ gào lên.
Mặc dù họ nhận được tin Hàn Sách Hổ đã bị Cục tác chiến tiêu diệt, nhưng là vì họ đang diễn tập sau núi thì vô tình thấy trận chiến của Hàn Sách Hổ nên ra tay động thủ trước, không hề liên quan đến chuyện của Diệp Vĩnh Khang.
Nhưng nguyên nhân của sự việc này không thể tách rời khỏi Diệp Vĩnh Khang được, bởi vì nếu không có Diệp Vĩnh Khang thì sẽ không có cuộc chiến đó, Hàn Sách Hổ cũng sẽ không ra sau núi, sẽ không gặp phải Cục tác chiến đang diễn tập, cũng sẽ không bị diệt vong!
“Người đâu, chuẩn bị xe, hôm nay tôi nhất định phải lột da rút xương của tên Diệp Vĩnh Khang đó mới được!”
Hàn Xuân Lâm tức giận ra lệnh.
Lần này nổ ra cuộc chiến ở sau núi, Hàn Sách Hổ đã dắt theo hầu hết tất cả những người ưu tú nhất, nhưng ở biệt thự nhà họ Hàn vẫn còn một số vệ sĩ.
Tuy nhiên một lúc lâu sau vẫn chẳng thấy có ai đi vào.
“Các người đều điếc hết rồi à, tôi bảo các người lập tức chuẩn bị xe!”
Hàn Xuân Lâm vốn đã tức giận, giờ lại thấy không ai đáp lại lời mình, cơn giận càng bùng nổ hơn.
“Tai của họ đều không điếc, chỉ là sau này sợ rằng không thể nào nghe thấy giọng của ông được nữa rồi”.
Lúc này ở cửa đột nhiên truyền tới một giọng nói.
Hai người đàn ông trung niên bước vào.
“Sao các ông lại tới đây?”
Nhìn thấy hai người này, Hàn Xuân Lâm sửng sốt trong giây lát, trong lòng đột nhiên dấy lên một dự cảm không lành.
Hai người này chính là gia chủ của hai gia tộc lớn còn lại ở Giang Bắc.
Người mặc áo sơ mi caro đứng bên trái là La Thiết Hiên, người đứng bên phải tai to mặt lớn là Tiền Đại Giang.
Kể từ khi nhà họ Chu sụp đổ, ba người họ đã trở thành ba gia chủ của gia tộc lớn nhất Giang Bắc.