“Cậu Diệp, tôi muốn hỏi cậu về chuyện buổi biểu diễn…”
Trong phòng làm việc của Hạ Huyền Trúc, Quách Thụy Hoa vốn định đến để bàn chuyện với Hạ Huyền Trúc, vừa hay lại gặp Diệp Vĩnh Khang cũng đang ở đây nên hỏi luôn.
“Chết tiệt, thằng cháu trai này sao lại nói lắm vậy chứ, cả ngày lề mề, đây chẳng phải cố ý tìm đường chết sao!”
Diệp Vĩnh Khang đang nằm trên sô pha xem điện thoại, đột nhiên lớn tiếng mắng chửi.
“Xin lỗi cậu Diệp, là do tôi nhiều lời, tôi không nên hỏi!”
Lời nói của Diệp Vĩnh Khang khiến Quách Thụy Hoa sợ hãi, trên trán toát mồ hôi lạnh.
“Hả? Không sao, không sao, tôi không nói ông, tôi đang đọc tiểu thuyết”.
Diệp Vĩnh Khang ngẩng đầu, nhìn Quách Thụy Hoa, cười nói: “Tôi vừa đọc thấy một tên trong tiểu thuyết, con gái nhà người ta đã theo hắn vào khách sạn rồi mà còn cứ lề mề, người như vậy xứng đáng sống độc thân cả đời, tôi đọc mà tức chết mất!”
“À, phải rồi, ông vừa nói gì, tôi không chú ý”.
Diệp Vĩnh Khang đặt điện thoại xuống hỏi.
Cuốn tiểu thuyết anh đang đọc đột nhiên cập nhật hai chương mới, lần này cách hành văn và cốt truyện của tác giả tốt hơn trước rất nhiều, cho nên Diệp Vĩnh Khang đọc rất chăm chú, thậm chí Quách Thụy Hoa vào phòng làm việc lúc nào cũng không chú ý tới.
“Cậu Diệp, là thế này, về chuyện buổi biểu diễn, tôi đã sắp xếp mọi thứ rồi, bây giờ chỉ thiếu mỗi phía cậu thôi”.
Lúc này Quách Thụy Hoa mới thở phào nhẹ nhõm, đưa tay lên lau trán rồi thận trọng hỏi.
“Buổi biểu diễn? Buổi biểu diễn gì cơ?”
Diệp Vĩnh Khang chợt tỏ vẻ hoang mang.
Cả người Quách Thụy Hoa như hóa đá.
Thấy Diệp Vĩnh Khang không có động tĩnh gì, ông ta còn tưởng anh đã có tính toán trước, thật không ngờ anh lại quên mất chuyện này.
Quách Thụy Hoa không tìm được từ ngữ nào để diễn tả cảm xúc của mình lúc này, chỉ có thể nói rằng đây thực sự là … “chàng trai tốt”!
Cậu Diệp à cậu Diệp, quả nhiên là khác với người thường, chuyện lớn động trời như vậy mà cậu cũng quên được sao?
Đại ca à, đây là công ty của vợ cậu đấy!
Đương nhiên, Quách Thụy Hoa chỉ có thể thở dài, nói những lời này trong lòng, cho dù cho ông ta mượn trăm lá gan thì ông ta cũng không dám nói ra trước mặt Diệp Vĩnh Khang.
“Thật xin lỗi, cuộc họp kéo dài thêm một lúc, để sếp Quách đợi lâu rồi”.
Lúc này, Hạ Huyền Trúc ôm một xấp tài liệu vội vàng đi vào, thấy vẻ mặt Quách Thụy Hoa hơi kỳ lạ, liền hỏi: “Sếp Quách, ông sao thế? Không khỏe à?”
Quách Thụy Hoa nhìn thấy Hạ Huyền Trúc, ông ta cảm thấy như thể cuối cùng cũng tìm được chỗ dựa, nhanh chóng tố cáo như học sinh tiểu học: “Sếp Hạ, tôi vừa hỏi cậu Diệp về buổi biểu diễn, nhưng cậu Diệp lại nói với tôi rằng cậu ấy quên rồi”.
Chỉ cần có Hạ Huyền Trúc ở đây, Quách Thụy Hoa thỉnh thoảng cũng dám khiêu chiến với Diệp Vĩnh Khang một lát, bởi vì ông ta biết cậu Diệp sợ vợ, chỉ cần có vợ ở bên cạnh, Diệp Vĩnh Khang sẽ giống như chú chim non.
“Chết tiệt, ông ngứa đòn rồi phải không?”