Mũi Ưng giận dữ gầm lên.
Toàn bộ người trong hang động lần lượt cúi đầu xuống.
Mao Tiểu Huy nhìn thấy cảnh này, trầm giọng nói: “Trời đụ, năm nay những người bắt rắn đều tệ như vậy sao, không một ai dám ra mặt nói chuyện, thật đáng xấu hổ”.
Vừa nói vừa kéo Sở Phi Yến, bảo cô ấy mau cúi đầu xuống, còn không quên nhỏ giọng nhắc nhở Diệp Vĩnh Khang: “Idol, anh hùng hảo hán không chịu thiệt trước mắt, mau cúi đầu xuống đi”.
Nhưng Diệp Vĩnh Khang vẫn không có động tĩnh gì, thậm chí coi như chốn không người rút ra một điếu thuốc rồi châm lửa, đúng kiểu muốn làm gì thì làm nấy.
Nếu như anh dễ dàng cúi đầu như vậy thì anh đã không phải Điện Chủ của Điện Long Thần rồi.
“Mày, điếc rồi à, tao bảo mày cúi đầu xuống!”
Mũi Ưng thấy có người không nghe lời gã, lập tức gầm lên: “Tao nói lại một lần nữa, cúi đầu xuống!”
Diệp Vĩnh Khang chẳng những không cúi đầu mà còn dùng ánh mắt chơi đùa đầy ẩn ý nhìn chằm chằm Mũi Ưng, ánh mắt hơi nhíu lại lóe lên một tia sát khí!
Thậm chí anh còn vô cùng khiêu khích bằng cách nhả một làn khói về phía Mũi Ưng.
Mao Tiểu Huy thấy hành động này của Diệp Vĩnh Khang, sắc mặt tái xanh vì sợ hãi, vội vàng nói với Mũi Ưng: “Anh Ưng, người này là bạn của tôi, tối qua bị ngáo cổ nên giờ cổ không cử động được, anh tuyệt đối đừng…”
“Muốn chết!”
Tuy nhiên Mũi Ưng hoàn toàn phớt lờ lời khuyên ngăn của Mao Tiểu Huy, giơ cây thước đồng trong tay lên bổ vào đầu của Diệp Vĩnh Khang.
Mao Tiểu Huy và Sở Phi Yến sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, vừa rồi bọn họ đã nhìn thấy sức mạnh và tốc độ của cây thước đồng này, nó thậm chí có thể chặn được đạn đấy.
Nếu đầu của Diệp Vĩnh Khang bị cây thước đồng này bổ phải, nhất định sẽ nổ tung ngay lập tức!
Tuy nhiên sắc mặt của Diệp Vĩnh Khang vẫn rất thoải mái, chỉ ấn nhẹ điếu thuốc trong tay một cái, đang chuẩn bị bắn ra, cây thước đồng đang phi với tốc độ ánh sáng đó đột nhiên dừng lại giữa không trung.
Ngay sau đó nó lập tức bay về hướng ngược lại, giống như bị một thứ gì đó kéo về vậy.
“Ai?”
Mũi Ưng lập tức quay đầu lại, gầm lên về phía cửa hang.
“Chà, náo nhiệt quá nhỉ”.
Lúc này, một giọng nữ chói tai đột nhiên truyền tới từ ngoài cửa hang.
Ngay sau đó, một người phụ nữ cao ít nhất một mét chín, eo thô như vại nước, béo đến mức nhìn không ra hình người chậm rãi bước vào trong.
“Fuck, sao bà ta cũng tới đây”.
Mao Tiểu Huy nhìn thấy người phụ nữ này lập tức đổ mồ hôi lạnh.
“Cậu quen à?”