“Anh nghĩ tôi không muốn à?”
Loan Loan thở dài nói: “Huyền Mộc Giáp có thuộc tính mộc, chỉ ở nơi rừng cây mới có thể phát huy uy lực của nó”.
“Ở đây khắp nơi đều là đá, dù tôi có mang Huyền Mộc Giáp ra thì khả năng của nó cũng chỉ tương đương một người bình thường có sức lực lớn một chút thôi, nếu bị hủy ở nơi quái quỷ này thì tôi bị thiệt lớn rồi”.
Nghe xong Diệp Vĩnh Khang ngờ vực nói: “Cô nói như thế thì năm Huyền Giáp: Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ tương ứng với nguyên tố ngũ hành, chẳng hạn như Huyền Thổ Giáp bị lão quái Xích Viêm phá hủy đó cũng chỉ có ở nơi có nguyên tố đất chiếm ưu thế, ví dụ như sa mạc Gobi mới có thể phát huy được uy lực lớn nhất của nó”.
“Nhưng nơi này không có nguồn nước, mà lúc nãy uy lực Huyền Thủy Giáp của tôi có vẻ như cũng rất mạnh, thế này là sao?”
Loan Loan nói: “Tất nhiên là Huyền Thủy Giáp không giống mấy cái kia rồi, là thần giáp xếp thứ hai trong năm Huyền Giáp, hơn nữa Huyền Thủy Giáp này không biết đã ở dưới hồ Hàn U bao nhiêu năm”.
“Ngoài thuộc tính thủy, nó còn có cả thuộc tính băng cực lạnh, dưới lòng đất sâu hàng trăm mét của nơi này có khí lạnh rất mạnh, dĩ nhiên thuộc tính băng của Huyền Thủy Giáp có thể phát huy được rồi”.
“Nhưng vẫn không có sức chiến đấu hung hãn như khi Huyền Thủy Giáp ở hồ Hàn U, lẽ nào anh không nhận ra sao? Ở những nơi không có nguồn nước, Huyền Thủy Giáp không thể nào tấn công từ xa”.
Nghe thế Diệp Vĩnh Khang gật đầu nói: “Cũng phải, vừa rồi cô nói Huyền Thủy Giáp là vật xếp thứ hai trong năm Huyền Giáp, vậy xếp thứ nhất là cái gì?”
“Huyền Kim Giáp”.
Loan Loan nói: “Huyền Kim Giáp là vật đứng đầu trong Huyền Giáp ngũ hành, nhưng đến nay không ai biết tung tích của nó”.
“Nghe nói thân Huyền Kim Giáp cứng đến mức không thể tưởng tượng được, ít nhất là gấp hơn một nghìn lần so với Huyền Thủy Giáp, hơn nữa lại cực kỳ chắc chắn”.
“Tôi từng nghe bố nuôi của tôi nói, nếu ai may mắn có thể có được Huyền Kim Giáp thì đồng nghĩa với việc có được một phần ba thiên hạ”.
“Chỉ là theo ghi chép và lời đồn, lần cuối cùng Huyền Kim Giáp xuất hiện ở thế gian là vào thời kỳ Nam Tống”.
“Lúc đó đại hiệp Quách và bà Hoàng bảo vệ thành Tương Dương ba mươi năm không rời, kỵ binh mấy trăm nghìn người của Bắc Mông cũng bất lực không biết làm thế nào”.
“Cuối cùng Khả Hãn của Bắc Mông không tiếc phải nghịch thiên cưỡng chế phá vỡ cấm thuật, đánh thức Huyền Kim Giáp đã ngủ say mấy nghìn năm”.
“Huyền Kim Giáp đã lấy lợi ích của mình phá hủy tường thành, giết hai vợ chồng đại hiệp Quách và bà Hoàng cùng mấy trăm quân bảo vệ thành Tương Dương”.
“Cuối cùng thành Tương Dương sụp đổ, Khả Hãn Bắc Mông vui mừng khôn xiết, muốn dùng Huyền Kim Giáp đánh bại cả thế giới giúp ông ta”.
“Nhưng Huyền Kim Giáp là thứ cực khó thu phục, vài ngày sau khi thành Tương Dương bị phá, nó dần lấy lại dã tâm của mình bắt đầu cắn ngược lại đại quân Bắc Mông”.
“Quân kỵ binh mấy trăm người của Bắc Mông bị một Huyền Kim Giáp giết sạch, sau khi giết kỵ binh của Bắc Mông. Huyền Kim Giáp đó bắt đầu tàn sát người dân Trung Thổ”.
“Vương triều Trung Thổ điều động nhân lực ở khắp nơi thu phục Huyền Kim Giáp này, nhưng cuối cùng đều thất bại thảm hại”.
“Những nơi Huyền Kim Giáp đi qua đều sẽ là tro tàn và thi thế chất đống, Thiên Tử của vương triều Trung Nguyên lúc đó trong lúc bất lực chỉ đành tự mình đến núi Chung Nam, thành khẩn mời Bát Tiên Chung Nam đã bế quan mấy chục năm xuống núi”.
“Bát Tiên Chung Nam biết được chuyện này thì xem việc cứu bá tánh thiên hạ là trách nhiệm của mình, từ bỏ cơ hội được trở thành tiên, cùng mọi người đối phó với Huyền Kim Giáp”.
“Tuy nhiên Huyền Kim Giáp đó quả thật rất mạnh, cuối cùng Bát Tiên Chung Nam chỉ đành dùng phương pháp tự binh giải để ngưng kết chân khí và tinh hồn của mình thành một thể mới trói được Huyền Kim Giáp”.
“Vì không thể để Huyền Kim Giáp này xuất hiện gây họa cho nhân gian lần nữa, Bát Tiên Chung Nam đã đem nó đến một nơi cực kỳ bí mật rồi phong ấn nó bằng cấm thuật”.
“Bát Tiên Chung Nam áp chế Huyền Kim Giáp ở nơi bí mật đó bằng tính mạng của mình, từ đó về sau Huyền Kim Giáp chưa từng xuất hiện ở thế gian lần nào nữa”.
Loan Loan kể rất sống động, Diệp Vĩnh Khang nghe đến mức ngây người, đợi đối phương nói xong anh mới nhíu mày nói: “Trước tiên cô đợi một lát, cô vừa nói gì? Thành Tương Dương? Đại hiệp Quách? Bà Hoàng?”
“Đây chẳng phải là những nhân vật trong tiểu thuyết sao? Còn nếu lúc đó Huyền Kim Giáp đã gây ra động tĩnh lớn như thế, sao lịch sử chẳng có ghi chép gì thế?”
Nghe thế Loan Loan liếc mắt nói: “Anh não lợn đấy à, uổng cho anh lăn lộn ở ngoài nhiều năm như thế, sao phương diện kiến thức lại chẳng nhiều bằng người luôn sống trong giáo phái áo đỏ như tôi thế?”
“Đại hiệp Quách và bà Hoàng đúng là có trong lịch sử, chỉ là được ông Kim thêm thắt vào thành văn học”.
“Mặc dù tiểu thuyết của ông Kim hơi hư cấu, nhưng bố cục tổng thể vẫn thiết lập theo hướng lịch sử đấy, thế nên rất nhiều sự kiện và nhân vật trong đó không phải hư cấu”.
“Còn tại sao sự kiện Huyền Kim Giáp không được ghi chép trong sách sử thì lại càng đơn giản hơn”.
“Dù sao sách sử cũng là do con người viết, những tư liệu hiện giờ chúng ra đọc được chỉ là một góc của tảng băng trong lịch sử”.
“Sách sử đều được ghi chép có chọn lọc, hơn nữa không nhất thiết phải là thật, điều này tốt hơn thời đại hiện tại của chúng ta”.
“Trong mắt đa số người bình thường, họ biết thế giới này có Huyền Thủy Giáp, có thần lòng và rất nhiều thứ kỳ lạ đó sao?”
“Trong mắt họ, người có võ giỏi nhất thế giới có lẽ cũng chính là mấy quán quân chiến đấu trong giải đấu thể dục kia”.
“Phần lớn trong số họ cả đời cũng sẽ không biết thế giới này còn những người như tôi và anh, giáo phái áo đỏ và cả thế giới ngầm mà lão quái Xích Viêm nói”.
“Anh nghĩ vài trăm năm sau, những thứ này sẽ có thể tìm được trong sách sử không?”
“Thế giới khác nhau thì sẽ có tư liệu lịch sử khác nhau, những thứ tương tự như Huyền Kim Giáp hoặc Bát Tiên Chung Nam cũng chỉ có trong tư liệu lịch sử của thế giới này mới có người ghi chép”.
Loan Loan nói mấy lời đó khiến Diệp Vĩnh Khang tâm phục khẩu phục.
Không ngờ người mặc dù bình thường trông có vẻ vô tư nhưng lại có hiểu biết rất đặc biệt và kho kiến thức nhiều vô hạn.
Đúng như câu nói của người xưa, đừng đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài.
Hai người đi vòng trong địa cung thêm mười mấy phút nữa, Diệp Vĩnh Khang bỗng giơ tay lên tỏ ý Loan Loan dừng lại.
“Sao thế có chuyện gì à?”
Loan Loan lập tức cảnh giác, làm tư thế chuẩn bị chiến đấu bất cứ lúc nào.
Diệp Vĩnh Khang khẽ lắc đầu nói: “Không biết thành dưới lòng đất này rộng thế nào, chúng ta không có mục đích, cứ tiếp tục đi như vậy chỉ như hai con ruồi không đầu cũng không phải là cách”.
“Hơn nữa nơi này không có nước ngọt và thức ăn, chúng ta phải nhanh chóng nghĩ cách ra khỏi đây, không thể cứ đi không có mục đích như vậy”.
Loan Loan nhíu mày nói: “Nhưng ở nguyên tại chỗ cũng không phải là cách, thành này chôn sâu mấy trăm mét dưới lòng đất, có lối ra hay không cũng không biết”.
Ngay khi Diệp Vĩnh Khang khổ sở nghĩ cách ứng phó thì Loan Loan bỗng vỗ đùi nói: “Ôi, tôi nhớ ra rồi”.
Diệp Vĩnh Khang nói: “Cô nhớ ra cái gì?”
Loan Loan mừng rỡ lấy hộp Bát Trân tìm được trên xác khô đó ra nói: “Quên mất lúc nãy còn tìm được một bảo vật thế này, vẫn chưa kịp mở ra xem”.
Diệp Vĩnh Khang bất lực, cực kỳ cạn lời với cô gái này.
Đã lúc nào rồi mà đầu óc cô ta vẫn còn nghĩ đến chuyện cái hộp, mạch não này đúng là thứ người thường không thể hiểu nổi.
Chương 676: Chữ Bà Sa
Loan Loan háo hức cố gắng dùng nội lực để mở chiếc hộp Bát Trân ra, nhưng thử mấy lần chiếc hộp vẫn không có chút lay chuyển nào.
“Cái thứ chết tiệt gì thế này, tôi không tin đến cả Phần Hỏa Quyết của tôi cũng không đốt được!”
Trong lúc tức giận, Loan Loan dùng một tay hóa ra Phần Hỏa Quyết, chuẩn bị dùng ngọn lửa này để mở chiếc hộp Bát Trân ra.
“Lẽ nào cô muốn thiêu luôn cả thứ bên trong đó à?”
Diệp Vĩnh Khang cạn lời với cô gái này, ngọn lửa này một khi phóng ra, chiếc hộp Bát Trân này nhất định là sẽ được mở ra, nhưng nếu như vậy, những thứ bên trong đó cũng sẽ bị ngọn lửa này thiêu rụi hoàn toàn thành tro hết luôn?
Nói xong Diệp Vĩnh Khang lấy chiếc hộp Bát Trân từ trong tay Loan Loan, dùng tay thử nhéo, phát hiện mặc dù chất liệu của chiếc hộp này cực kỳ cứng, nhưng nó rất nhẹ và rất thích hợp để mang theo.
Sau đó Diệp Vĩnh Khang thử dùng nội lực để mở ra, lúc đầu dùng 30% nội lực, sau đó thêm vào đến 50% nhưng chiếc hộp Bát Trân này vẫn bất động.
“Không ngờ thứ này lại kiên cố hơn tôi nghĩ”.
Diệp Vĩnh Khang thở dài một tiếng, sau đó vung tay, ngưng tụ 70% nội lực vào trong lòng bàn tay rồi chém về phía chiếc hộp Bát Trân.
Chỉ nghe thấy rắc một tiếng, hộp Bát Trân cứng cáp cuối cùng cũng xuất hiện một vết nứt, Diệp Vĩnh Khang nắm lấy hai phần của chiếc hộp Bát Trân rồi dùng sức đập vỡ, cuối cùng chiếc hộp cứng cáp cũng bị tách ra thành hai mảnh.
Bên trong là một thứ gì đó được bọc bằng giấy mỡ bò, có hình hộp, trông giống như một cuốn sách.
“Để tôi xem có gì bên trong!”
Loan Loan nóng lòng mở tờ giấy bọc ra, phát hiện bên trong là một quyển sổ mỏng được quấn quanh bằng sợi chỉ vàng óng.
“Đây là cái gì vậy, bí kíp võ công sao?”
Loan Loan nghi hoặc mở quyển sổ đó ra, lẩm bẩm nói: “Không đúng, ai đi trộm mộ lại còn mang theo một quyển bí kíp võ công chứ?”
Sau khi mở quyển sổ ra, bên trong là một loạt phù hiệu dày đặc, trông giống như những ký tự đặc biệt.
“Đây là cái gì vậy?”
Diệp Vĩnh Khang khẽ nhíu mày, anh biết hầu hết các ngôn ngữ của các quốc gia trên thế giới và ngôn ngữ của nhiều dân tộc thiểu số, thậm chí Diệp Vĩnh Khang còn biết một chút tiếng Phạn.
Nhưng Diệp Vĩnh Khang chưa từng nhìn thấy những phù hiệu dày đặc trong quyển sổ này.
Sau khi nhìn chằm chằm vào những phù hiệu dày đặc này, Loan Loan ngạc nhiên hỏi: “Thì ra là chữ Bà Sa!”
“Chữ Bà Sa?”
Diệp Vĩnh Khang thắc mắc: “Tôi từng nghe có người nhắc qua, thời cổ đại từng xuất hiện văn minh Bà Sa, tương truyền rằng Bà Sa rất coi trọng võ thuật, bản tính rất hung dữ”.
"Sau khi chinh phục nhiều bộ lạc khác, đã thành lập nền văn minh Bà Sa độc đáo của riêng mình”.
"Chỉ là, nền văn minh này tồn tại trong thời gian rất ngắn, chưa được một trăm năm đã đột nhiên biến mất".
"Nhưng không ai biết lý do về sự biến mất đột ngột của nền văn minh Bà Sa này. Bây giờ có hai giả thuyết chính".
“Một là di cư đến nơi khác, hai là bị tiêu diệt trong chiến tranh”.
“Nhưng tôi cảm thấy cả hai lập luận này đều không xác đáng lắm. Bọn họ khó khăn lắm mới xây dựng được nền văn minh của riêng mình, vậy tại sao họ lại đột ngột di cư?”
“Và cho dù là di cư thì sau này cũng phải tìm thấy con cháu của họ. Hơn nữa sau khi di cư, họ không thể phá hủy luôn các kiến trúc văn minh mà họ đã xây dựng, đúng không?”
“Còn đối với giả thuyết thứ hai, tộc Bà Sa bị tiêu diệt trong thời chiến tranh hỗn loạn thì còn nực cười hơn”.
“Tộc Bà Sa vốn là một dân tộc coi trọng võ thuật. Họ đều là những người sinh ra đã có sức mạnh thần thánh. Họ là những người luyện võ từ khi sinh ra, và họ có võ công vô cùng mạnh mẽ".
"Một dân tộc mạnh mẽ như vậy, cho dù bị đánh bại, cũng tuyệt đối không thể không để lại chút dấu vết nào được”.
“Hơn nữa nghe nói rằng họ biến mất một cách rất đột ngột, hoàn toàn không có chút quá độ nào, giống như chỉ trong thời gian 2-3 ngày, họ đã bốc hơi khỏi thế giới”.
“Thử hỏi xem với sức chiến đấu của tộc Bà Sa khi đó, nền văn minh nào có thể hoàn hoàn tiêu diệt cả bộ tộc chỉ trong thời gian 2-3 ngày?”
"Vì vậy, cả hai giả thuyết này đều không hợp lý. Sự biến mất đột ngột của nền văn minh Bà Sa cũng trở thành một bí ẩn chưa được giải đáp".
Loan Loan sau khi nghe xong gật đầu nói: "Những gì anh nói đại khái giống với nền văn minh Bà Sa mà tôi biết. Chuyện họ đột nhiên biến mất quả thực là một bí ẩn chưa được giải đáp”.
“Nhưng bây giờ bí ẩn này dường như đã được giải đáp rồi”.
Loan Loan chỉ vào cuốn sổ với những dòng chữ dày đặc.
Diệp Vĩnh Khang khó hiểu: “Cô biết đọc những ký tự trên đây à?”
Loan Loan gật đầu nói: “Nền văn minh Bà Sa khi đó được mệnh danh là võ lực, họ đã tạo ra rất nhiều bí thuật công pháp với sát thương cực lớn”.
“Phần Hỏa Quyết mà tôi luyện được cải biên từ một phần công pháp của nền văn minh Bà Sa này”.
“Không chỉ Phần Hỏa Quết, hầu hết công pháp của Giáo phái áo đỏ chúng tôi đều có liên quan đến nền văn minh Bà Sa”.
“Giáo phụ của tôi nói rằng, có Giáo phái áo đỏ trên đời này nhất định phải cảm ơn nền văn minh Bà Sa thời cổ đại”.
“Năm đó sư tổ của Giáo phái áo đỏ chúng tôi tình cờ có được những mảnh giấy bí thuật công pháp của nền văn minh Bà Sa còn sót lại”.
“Mặc dù những mảnh giấy còn sót lại này chỉ là một phần tảng băng nổi của công pháp Bà Sa, nhưng đại đế tạo ra chúng tôi đã giải mã ký tự Bà Sa theo nhiều cách khác nhau, ngộ ra được rất nhiều công pháp mới mẻ”.
“Chính những công pháp này đã tạo thành Giáo phái áo đỏ, Giáo phái áo đỏ cũng nhờ những công pháp này mà dần dần lớn mạnh đến bây giờ”.
“Cho nên trước khi học Phần Hỏa Quết, tôi bắt buộc phải học chữ Bà Sa, vì vậy những ký tự phía trên này tôi đều biết hết”.
Loan Loan chỉ vào những mảnh giấy còn sót lại: “Những ký tự trên đó đều là do văn minh Bà Sa còn sót lại, và chúng nói rõ lý do vì sao nền văn mình này lại biến mất”.
“Bên trên đề cập đến sự tàn bạo và giết chóc của họ, đối xử với tù nhân chiến tranh và các bộ lạc xung quanh như thể gia súc”.
“Một hôm bên ngoài đột nhiên xuất hiện một ông lão ăn mặc rất kỳ lạ, nói rằng ông ta biết bí mật về kho báu khổng lồ, muốn nói cho Vua Bà Sa”.
“Vì vậy ông lão này được đưa tới trước mặt Vua Bà Sa, Vua Bà Sa tham lam nóng lòng muốn hỏi ông lão bí mật về kho báu”.
“Ông lão lại nói rằng kho báu nằm trong lòng người dân tộc Bà Sa. Nếu như bây giờ bọn họ thành tâm hướng thiện, buông bỏ dao xuống, hối hận vì những lỗi lầm mình đã gây ra thì có thể tránh được tai họa”.
“Nếu như vẫn u mê không chịu tỉnh ngộ sẽ bị trời trừng phạt, gặp phải đại họa diệt tộc”.
“Vua Bà Sa nghe xong lập tức nổi giận lôi đình, ra lệnh thiêu sống ông lão đó”.
“Nhưng trong quá trình thiêu sống, cơ thể của ông lão đột nhiên hóa thành một ánh sáng vàng, vọt thẳng lên trời”.
“Ba ngày sau, một đám mây đỏ thẫm đột nhiên bay tới phía trên nước Bà Sa. Hàng nghìn tia sét bắn ra từ đám mây đỏ đó”.
“Toàn bộ nền văn minh Bà Sa lập tức biến thành hư vô trước sức công phá của hàng nghìn tia sét”.
“Kể từ đó nền văn minh Bà Sa đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này, chỉ để lại một ít dấu vết, trong đó có những mảnh giấy công pháp còn sót lại này, sau này được người ta tìm thấy rồi mang ra ngoài”.
"Nếu tất cả những ghi chép trên đều là sự thật, đây hoàn toàn không phải là lăng mộ của hoàng đế gì cả, mà là tàn tích của nền văn minh Bà Sa!”
Chương 677: Giấy dầu
Diệp Vĩnh Khang nhìn xung quanh, gật đầu thở dài: "Chẳng trách nó có quy mô khổng lồ như vậy, nếu là một nền văn minh thì hợp lý”.
Loan Loan nhíu mày nói: “Nhưng tôi thấy những thứ trên đó có chút quỷ dị, nếu như nói là xuất hiện một con dã thú cổ đại hoặc là một con ác quỷ, tôi đều có thể tin được”.
“Nhưng nếu như nói sau khi ông lão đó để lại lời cảnh cáo rồi hóa thành một ánh sáng vàng vọt lên trên bầu trời, không bao lâu thì toàn bộ nền văn minh Bà Sa bị hủy diệt”.
“Những tình tiết này không chỉ kỳ quái mà còn giống những câu chuyện thần thoại. Tôi luôn cảm thấy mức độ tin tưởng không được cao lắm”.
Diệp Vĩnh Khang nghe xong liền cười nhạt: “Vốn dĩ đây đã là một câu chuyện thần thoại, những lời phía trước trong cuốn bí kíp này là thật, phía sau đều là giả”.
“Tạm thời chưa nói về việc tình tiết không đáng tin thế nào, chỉ nói về riêng cuốn bí kíp”.
“Nếu nền văn minh Bà Sa đã gặp đại nạn diệt tộc, vậy thì cuốn bí kíp này là do ai để lại?”
"Rõ ràng, sự diệt vong của nền văn minh Bà Sa còn có một bí mật khác, và ai đó đã cố tình che giấu nó. Thủ phạm dẫn đến sự diệt chủng của nền văn minh Bà Sa rất có thể chính là người đã viết cuốn sách cổ này”.
Nghe xong Loan Loan cũng đồng ý: “Tôi đã nói mà, câu chuyện được ghi lại trên đây thật sự quá ảo, không có chút cơ sở khoa học nào cả”.
“Để tôi xem xem tác giả có để lại bút danh hay không. Nói không chừng chúng ta có thể giải quyết được bí ẩn vẫn chưa thể giái đáp thời cổ đại này”.
Nghe xong Diệp Vĩnh Khang bật cười nói: “Nếu người viết ra cuốn sách này cố tình che giấu sự thật rồi thì làm sao có thể ngu ngốc để lại tên tuổi của mình chứ?”
“Chưa chắc đâu, nhỡ lúc đó não ông ta bị úng nước thì sao?”
Vừa nói, cô ta vừa lật giở lại cuốn sách cổ nhưng không tìm thấy thông tin gì về tác giả trên đó.
“Kiểu người gì không biết, viết sách mà không chịu ghi tên, nhỡ như có tiền bản quyền thì lúc đó biết gửi cho ai?”
Loan Loan hậm hực than thở một câu.
Diệp Vĩnh Khang nghe xong thấy rất vui, trong lòng nghĩ đầu óc của Loan Loan, người bình thường quả thực không thể hiểu nổi.
Lại có thể nghĩ đến vấn đề tiền bản quyền, nếu như tác giả của cuốn sách này biết, mấy nghìn năm sau có người lại nói cuốn sách ông ta viết ra là để kiếm tiền, e là có ngỏm bao lâu rồi cũng bật nắp quan tài ngồi dậy.
“Anh nói xem câu chuyện xàm xí còn nát hơn cả tiểu thuyết mạng này, vì sao lại được bỏ vào chiếc hộp Bát Trân, được hoàng đế của bộ tộc này coi như bảo bối nhỉ?”
Loan Loan đột nhiên nghĩ ra một chỗ không hợp lý, nói: “Nếu anh đã nói những xác ướp kia đều là những nhân vật đứng đầu của hoàng tộc, họ đương nhiên sẽ không phải kẻ ngốc”.
“Câu chuyện được viết trên đó cẩu huyết như vậy, lẽ nào họ không phân biệt được thật giả sao? Lại còn muốn giữ khư khư như bảo bối?”
Diệp Vĩnh Khang ngây ra, nghĩ kỹ thì đúng là như vậy, vội vàng nói: “Tìm kỹ xem, xem xem bên trong còn thứ gì khác không?”
Loan Loan nhặt hai mảnh của chiếc hộp từ mặt đất lên, nhìn trái nhìn phải nhưng vẫn không nhìn thấy gì.
Hơn nữa, chất liệu của chiếc hộp Bát Trân này rất đặc biệt, không thể có tầng lớp bên trong được.
“Bên trong không có gì, lẽ nào những vị cao thủ này thực sự là kẻ ngốc sao?”
Loan Loan có hơi tiếc nuối, phàn nàn một câu.
Diệp Vĩnh Khang cau mày suy nghĩ, đặc vệ của hoàng tộc triều Thanh nhất định không phải kẻ ngốc. Bọn họ nhất định sẽ không đặt một thứ không có giá trị thực tế như vậy vào trong hộp Bát Trân.
Nhưng cuốn sách cổ này không có giá trị gì, tại sao họ lúc nào cũng mang theo bên người để thực hiện một nhiệm vụ bí mật và quan trọng như vậy?
“Xem xem trong cuốn sách cổ này có gì khác không?”
Diệp Vĩnh Khang kết luận chuyện này không đơn giản, nhất định phải có bí mật gì đó.
Loan Loan lắc đầu nói: “Tôi đã kiểm tra rồi, không có gì cả. Liệu có phải do anh nghĩ nhiều rồi hoặc là chỉ đơn giản là trùng hợp thôi”.
Diệp Vĩnh Khang khẳng định: “Không thể, đặc vệ đại nội tuyệt đối sẽ không làm chuyện vô nghĩa như vậy. Chuyện này nhất định không đơn giản như vậy”.
Loan Loan lục tung lại hai mảnh của chiếc hộp Bát Trân và cuốn sách cổ, nhưng vẫn không tìm thấy gì.
“Thật sự không có gì ở đây cả. Ngoài cuốn sách cổ này ra, chỉ có mảnh giấy dầu rách này dùng để bọc cuốn sách cổ..."
Nói đến đây, Loan Loan sửng sốt một chút, đột nhiên vỗ đùi nói: "Giấy dầu, chẳng lẽ mảnh giấy dầu này có vấn đề gì đó!”
Diệp Vĩnh Khang vội vàng nhặt tờ giấy dầu màu vàng dưới đất lên, dùng ngón tay vuốt nhẹ rồi đưa lên mũi ngửi, quả nhiên ngửi thấy một mùi lạ nhàn nhạt.
“Phần Hòa Quyết của cô có thể điều chỉnh nhiệt độ không?”
Diệp Vĩnh Khang hỏi.
Loan Loan gật đầu nói: “Được”.
“Được, bây giờ cô điều chỉnh nhiệt độ của Phần Hỏa Quyết xuống mức thấp nhất. Sau đó từ từ đốt cháy mảnh giấy dầu này, tuyệt đối đừng để hỏng, dần dần thêm nhiệt là được rồi”.
Diệp Vĩnh Khang vừa nói vừa trải tấm giấy dầu ra.
Loan Loan đột nhiên có hơi khó xử, nói: “Dần dần thêm nhiệt á, hình như không được đâu. Nhiệt độ thấp nhất của Phần Hỏa Quyết của tôi phải hơn 700 độ”.
Diệp Vĩnh Khang sửng sốt, lập tức than thở: “Vậy cô còn tỏ ra tự tin vậy, suýt chút nữa là gây ra chuyện lớn rồi”.
Loan Loan gân cổ cãi lại: “Anh dựa vào đâu mà nói tôi, vừa rồi anh chỉ hỏi tôi có thể điều chỉnh nhiệt độ của Phần Hỏa Quyết không thôi, đâu có hỏi nhiệt độ thấp nhất là bao nhiêu. Tôi nào có biết anh định làm gì đâu!”
Diệp Vĩnh Khang cũng lười tranh luận với cô gái này, mò mẫm một hồi mới phát hiện trên người mình có bật lửa.
“Ở cùng cô nên quên mất cái này”.
Diệp Vĩnh Khang lấy ra một chiếc bật lửa, châm lửa, sau đó thận trọng đến gần tờ giấy dầu đang mở ra.
Khi nhiệt độ của giấy dầu tăng lên, màu sắc bắt đầu nhạt dần, và cuối cùng một bản đồ hoàn chỉnh đã xuất hiện!
“Không ngờ rằng bí mật thực sự được giấu ở đây!”
Loan Loan kinh ngạc nói: “Xem ra đám đặc vệ nội phủ thật sự không phải kẻ ngốc. Ngụy trang thứ quan trọng như vậy thành một tờ giấy dầu, chuyện này ai cũng không thể nghĩ ra được, mau xem xem bên trên là gì, có phải bản đồ địa hình ở đây không?”
Diệp Vĩnh Khang nhìn bản đồ một hồi, sau đó lại nhìn bốn xung quanh, gật đầu nói: “Có lẽ là bản đồ địa hình ngục tối này, nhưng chỉ có bản phác thảo chung chung, vẽ cũng không được tinh xảo lắm, tuy nhiên thứ quan trọng đều được đánh dấu rồi”.
Loan Loan nhìn chằm chằm vào bản vẽ một lúc, chỉ vào một đường kẻ được đánh dấu bằng nét mảnh trên đó, và hỏi: "Tập hợp những nét mảnh ngoằn ngoèo này để làm gì?"
Diệp Vĩnh Khang nhìn những đường mảnh nói: "Nếu tôi đoán không lầm, đường mảnh này hẳn là bản đồ đường đi của cung điện dưới lòng đất này".
“Điểm cuối cùng của đường mảnh này có lẽ là nơi cất giữ những thứ mà họ sẵn sàng đánh đổi bằng cả sinh mạng”.
Khi Diệp Vĩnh Khang nói, anh chỉ vào một điểm trên bản đồ: “Vì dụ ở đây, đây là con hẻm mà vừa nãy chúng ta suýt chút nữa mất mạng ở đó”.
Chương 678: Bản đồ
Mặc dù bản vẽ này rất thô, nó chỉ phác thảo sơ bộ về địa điểm dưới lòng đất, nhiều dữ liệu không cụ thể chính xác.
Nhưng Diệp Vĩnh Khang vẫn rất khâm phục tiền bối đã vẽ tấm bản đồ này.
Bởi vì hình vẽ này hoàn toàn được suy luận bởi tài năng của thuật phong thủy, cũng như sự nghiên cứu về nền văn minh Bà Sa và tư duy vô cùng tỉ mỉ.
Có nghĩa là, vị tiền bối từng vẽ bức vẽ này chưa từng đến di tích nền văn minh dưới lòng đất này, và tất cả đồ họa trên đó đều do ông ta suy đoán ra.
Lý do rất đơn giản, nếu người đó đã từng đến đây trước đó và có thể sống sót thoát ra ngoài, điều đó chứng tỏ người đó đã hoàn thành nhiệm vụ và lấy được thứ bí ẩn mà ai cũng mong muốn.
Sau này sẽ không có người đi theo bước chân đổ nữa, hơn nữa bản vẽ này được đánh dấu rất nhiều ký hiệu phạm vi phong thủy, cho nên Diệp Vĩnh Khang dám chắc chắn rằng vị tiền bối này quả thực là suy đoán mà vẽ ra.
Hoặc có lẽ, không phải một người duy nhất vẽ nên bức vẽ này, mà là rất nhiều người tài năng đã cùng nhau làm việc chăm chỉ để hoàn thành nó.
Nhưng dù trong hoàn cảnh nào đi chăng nữa thì việc hoàn thành bản vẽ của nền văn minh cổ đại vốn đã bị chôn vùi sâu trong lòng đất này chỉ bằng suy diễn là một điều rất đáng khâm phục.
“Này, cuốn sách cổ này còn ẩn chứa một bí mật!”
Lúc này, Loan Loan đột nhiên kêu lên.
“Bí mật gì!”
Diệp Vĩnh Khang vội vàng hỏi.
Chỉ vào những dãy ký tự Bà Sa dày đặc bên trên: “Chữ đầu tiên của mỗi câu trong các dòng này ghép lại thành một đoạn hoàn chỉnh.
“Ý của đoạn hoàn chỉnh này đại khái là sau khi Vua Bà Sa qua đời, để lại một kho báu Bà Sa bí mật. Cho dù là ai, lấy được kho báu này đều có khả năng dời núi lấp biển, chặn sông ngăn nước!”
Diệp Vĩnh Khang nghe xong nhíu mày: “Chẳng trách bao nhiêu người hô hào nhau, cho dù chôn xác ở đây cũng phải tới. Nhưng ngăn sông chăn sông ngăn nước thì còn được chứ dời núi lấp biển hình như hơi quá rồi”.
Loan Loan lại nói: “Bất kể có yếu tố cường điệu hay không, tuyệt đối không bao giờ không có mục đích, nếu không sẽ không có nhiều cố nhân liên tục tiếp bước nhau vậy”.
Nói xong Loan Loan đột nhiên nheo mắt lại lộ ra nụ cười đặc biệt đáng yêu, trìu mến ôm lấy cánh tay Diệp Vĩnh Khang, lắc nhẹ nói: “Bàn bạc với anh một chuyện nhá”.
“Mặc dù tôi biết anh coi mấy thứ này như cỏ rác. Nhưng bây giờ dù sao chúng ta cũng đã tới rồi, hơn nữa cũng không biết lối ra ở đâu”.
“Chi bằng đi theo lộ trình đánh dấu trên bản đồ này. Cho dù hai chúng ta có phải bỏ mạng ở đây thì cũng phải biết được kho báu bí mật của Vua Bà Sa là gì”.
“Hơn nữa biết đâu nơi đặt kho báu lại chính là lối ra của nơi này thì sao, anh nói xem có đúng không?”
Diệp Vĩnh Khang vô cùng cạn lời trước cô gái còn coi sự tò mò hơn cả mạng sống này, nhưng sau khi suy tư một lúc, cảm thấy cô gái này nói cũng khá đúng.
Lúc này bọn họ vốn dĩ giống như hai con ruồi không đầu, đâm loạn khắp nơi, hoàn toàn không có phương hướng, vậy thì chi bằng cứ đi theo hướng dẫn trong bản đồ này, biết đâu sẽ có một số bước ngoặt.
“Được, vậy đi thử xem. Nhưng mà dọc đường cô phải đi sát tôi đấy nhé, tuyệt đối đừng có chạy lung tung”.
Diệp Vĩnh Khang thở dài đáp lại.
“Ha ha, biết ngay anh tốt nhất mà!”
Loan Loan vui vẻ nhảy cẫng lên: “Yên tâm đi, tôi nghe lời nhất, bảo đảm sẽ không gây phiền phức cho anh. Đi thôi, đi thôi, tận dụng thời gian, đừng để chậm trễ. Bây giờ tôi đang rất muốn biết kho báu bí mật của Vua Bà Sa rốt cuộc là cái gì”.
Loan Loan vừa nói vừa kéo cánh tay của Diệp Vĩnh Khang chạy về phía trước.
Nhưng kéo vài lần vẫn không thấy nhúc nhích, Loan Loan lo lắng vội hỏi: “Sao anh không di chuyển vậy, có phải hối hận rồi không. Đàn ông nam tử hán nói lời phải giữ lời chứ, rõ ràng vừa nãy anh đồng ý với tôi rồi mà”.
Diệp Vĩnh Khang nhìn cô gái đang lo lắng, bất lực nói: “Tôi nói này chị gái, cho dù là muốn tìm kho báu bí mật của Vua Bà Sa thì cũng phải đi theo đánh dấu trên bản đồ chứ, đúng không?”
Vừa nói Diệp Vĩnh Khang vừa lắc bản đồ trong tay, nói: “Dựa theo lộ trình đánh dấu trên bản đồ, chúng ta phải đến chỗ bông hoa tím này. Vậy thì chúng ta bắt buộc phải băng qua con hẻm đó”.
“Vậy thì còn đợi gì nữa, biết sớm thì chúng ta không đi vòng vèo vậy rồi”.
Loan Loan nóng lòng xoay người lại.
Diệp Vĩnh Khang thấy khó hiểu: “Vừa nãy suýt nữa chúng ta bỏ mạng tại đó rồi, cô không sợ những xúc tu kỳ lạ đó quấn vào sao?”
Loan Loan vừa sải bước về phía trước, nói mà không quay đầu lại: “Tôi không sợ nhé, vừa rồi chỉ là do tôi chưa chuẩn bị tốt nên mới bị những chiếc xúc tu ghê tởm đó quấn vào thôi”.
“Lần này chúng ta đã có chuẩn bị rồi. Không phải chúng ta vẫn còn một Tiểu ngốc đi theo sao, nhất định sẽ không sao”.
Diệp Vĩnh Khang khó hiểu: “Tiểu ngốc?”
Loan Loan xoay người lại, chỉ vào Huyền Thủy Giáp bên cạnh Diệp Vĩnh Khang, nói: “Đúng vậy, Tiểu ngốc là tên tôi đặt cho nó. Anh nhìn xem cái đầu to bự của nó, sau này tôi sẽ gọi nó là Tiểu ngốc”.
Diệp Vĩnh Khang đần mặt ra, trong lòng nghĩ cái tên này chỉ có Loan Loan mới có thể nghĩ ra được.
Huyền Thủy Giáp ở bên cạnh dù sao cũng là thần vật cổ, nhưng lại bị Loan Loan nói là có cái đầu ngốc nghếch. Nếu như Huyền Thủy Giáp này cũng có ý thức như con người, e là đã tức nổ đom đóm mắt.
Cả hai quay trở lại con hẻm, nơi đã suýt lấy đi mạng sống của họ.
Đi hết con hẻm, những xác ướp đó vẫn còn nguyên, nhưng Diệp Vĩnh Khang và Loan Loan không bị những xúc tu có lông hút đó tấn công nữa.
Khi thuận lợi đi tới cuối con hẻm, mấy bông hoa tím đó đã biến mất một cách lạ lùng.
“Có phải trên đây đánh dấu sai rồi không, đây rõ ràng là ngõ cụt mà”.
Loan Loan khó hiểu hỏi.
Ngõ này quả thực là ngõ cụt, phía trước có một bức tường đá, phía dưới bức tường đá không có thứ gì ngoại trừ khối đá hình bầu dục.
Loan Loan tiến lên đá vào bức tường vài cái, cau mày nói: “Phía sau đây rỗng mà, rốt cuộc là chuyện gì vậy?”
Diệp Vĩnh Khang trầm ngâm một lúc, nói: “Vô số cao thủ từ các triều đại và thế hệ khác nhau từ hàng nghìn năm đều đã đến đây cho thấy con đường được đánh dấu trên bản vẽ này là hoàn toàn chính xác”.
Loan Loan cau mày nói: “Nhưng ở đây như vậy thì làm sao mà đi ra được. Viên đá hình bầu dục này trông cũng không giống một cơ chế”.
Lúc này, Diệp Vĩnh Khang cũng gặp khó khăn.
Một mặt, anh rất chắc chắn rằng tuyến đường trên bản vẽ chắc chắn là chính xác.
Nhưng mặt khác, đây thực sự là một ngõ cụt mà không có bất kỳ ngóc ngách và cơ quan ngầm nào. Làm thế nào để đi ra từ đây được?
Diệp Vĩnh Khang cầm bản vẽ lên, suy tư về con đường phía trên.
Huh?
Đột nhiên Diệp Vĩnh Khang cất giọng nghi hoặc.
“Sao thế?”
Loan Loan vội vàng hỏi.
Diệp Vĩnh Khang chỉ vào một điểm trên con đường và nói: "Đây là nơi chúng ta đang ở hiện tại, nhưng khi kiểm tra kỹ hơn, có một nét rất nhỏ trên con đường này".
Loan Loan nói: “Chuyện này rất bình thường mà. Có thể khi vẽ đến đường này, cây bút có chút vấn đề hoặc là không may có vết mực rơi vào, rất bình thường mà”.
Diệp Vĩnh Khang khẽ lắc đầu: "Chỉ cần là nơi này, thì có thể nói là không bình thường”.
Nói xong, Diệp Vĩnh Khang chỉ vào một chi tiết khác trên bản vẽ, nói: “Những chỗ này thì giải thích thế nào?”