Vụ án mạng xảy ra đêm qua, thi thể đã được gửi đến văn phòng pháp y để khám nghiệm tử thi, hiện trường chỉ còn lại hình vẽ người chết nằm trên mặt đất bằng phấn trắng.
“Khám nghiệm của cơ quan pháp y cho thấy viên đạn bắn xuyên vào thái dương nạn nhân bằng một đường đạn song song”.
“Nhưng thông qua camera, không phát hiện ra người khả nghi, hơn nữa những khu vực xung quanh đều thông thoáng, hoàn toàn không có nơi nào để ẩn nấp”.
Lý Thanh Từ quan sát xung quanh, cau mày giới thiệu tình hình chung.
“Một đường đạn song song?”
Hai tay Diệp Vĩnh Khang khẽ chống cằm, trầm ngâm một lúc sau mới bắt đầu quan sát xung quanh, cuối cùng ánh mắt dừng trên sân thượng của một tòa nhà cách đó khoảng ba nghìn mét.
“Viên đạn bay tới từ hướng này sao?”
Diệp Vĩnh Khang chỉ về hướng của tòa nhà.
“Sao anh biết được?”
Lý Thanh Từ nghi ngờ hỏi, vừa rồi cô ấy không nói rõ cho Diệp Vĩnh Khang biết viên đạn bay từ hướng nào tới.
“Vậy thì đúng rồi, đi theo tôi!”
Diệp Vĩnh Khang dẫn Lý Thanh Từ đi thẳng về phía tòa nhà.
“Anh dẫn tôi đi đâu?”
Lý Thanh Từ ở phía sau lưng hỏi.
“Tới chỗ hung thủ nổ súng!”
Diệp Vĩnh Khang nói xong cũng không quay lại, Lý Thanh Từ vừa mở miệng, đang định tiếp tục hỏi gì đó, nhưng lại nghe được Diệp Vĩnh Khang nói: “Đến nơi rồi sẽ biết, bây giờ nói nữa cũng không có ích lợi gì!”
“Anh…”
Đây là lần đầu tiên Lý Thanh Từ bị người ta trách móc như vậy, trên mặt hiện lên vẻ phẫn nộ, nhưng bước chân vẫn nhanh chóng theo Diệp Vĩnh Khang đi về phía trước.
Diệp Vĩnh Khang đi phía trước trong mắt lóe lên ý đùa giỡn, thầm nghĩ không phải cô thích nói chuyện như vậy sao? Cứ như không ai biết không bằng.
Tòa nhà này cao hơn ba trăm mét và là tòa nhà cao thứ hai ở Giang Bắc.
Cả hai đi thang máy lên tận sân thượng.
“Anh đưa tôi đến đây làm gì?”
Vẻ mặt Lý Thanh Từ khó hiểu hỏi.
Diệp Vĩnh Khang đi tới mép sân thượng mà không nói lời nào.
“Này, anh làm gì vậy, nguy hiểm!”
Lý Thanh Từ sợ tới mức vội vàng đi tới túm lấy Diệp Vĩnh Khang: “Anh điên rồi à sân thượng này không có lan can bảo vệ, anh muốn ngã xuống sao?”
Diệp Vĩnh Khang quay đầu cười nói: “Hoá ra cô lại quan tâm tôi như thế cơ đấy”.
“Anh…”
Lý Thanh Từ đang định cãi lại, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên bình thản cười nói: “Hung thủ còn không sợ rơi xuống dưới, cô còn sợ cái gì?”
Lý Thanh Từ ngẩn ra: “Hung thủ?”