Nhưng hiện tại, gia chủ mới đã trực tiếp phân bổ ra 70% cổ phần khiến mỗi người đều cảm thấy phấn khích sôi trào.
Ngụy công công đứng bên cạnh nhìn cảnh tượng này, trong mắt lóe lên vẻ tán thưởng và vui mừng.
Xem ra ngay từ đầu lão đã không chọn nhầm chủ, Đào Thiên Hổ lập tức thu phục được lòng người chỉ trong phút chốc, dũng khí này không phải chuyện ai cũng có thể làm được.
Ít nhất là mạnh hơn một ngàn lần so với người bố đã chết của hắn!
"Gia chủ, bây giờ sĩ khí của nhà họ Đào ngụt ngụt như lửa, thỉnh cầu gia chủ dẫn dắt chúng tôi lập tức quay đầu, tiếp tục sát phạt Giang Bắc, giữ vững thanh danh của nhà họ Đào chúng ta, chứng tỏ thực lực của tân gia chủ!”
Một trưởng lão nhanh chóng đưa ra đề nghị.
Đào Thiên Hổ chỉ nói cười: "Tôi không ngu ngốc như ông bố rác rưởi của tôi.
Rửa máu Giang Bắc rất dễ dàng, nhưng ông ấy chưa bao giờ nghĩ đến hậu quả".
"Hàng ngàn người chúng ta tiến đánh, sẽ khiến máu chảy thành sông trong thành phố, hơn nữa Giang Bắc không thuộc phạm vi ảnh hưởng của chúng ta, không ai có thể đảm bảo rằng sẽ không có rắc rối".
Đại trưởng lão nghe xong có chút xấu hổ: "Nhưng thẻ lệnh đã được ban hành, nếu rút lại…"
Đào Thiên Hổ cười lạnh: "Đương nhiên thẻ lệnh không thể rút về, nhưng tôi vẫn có một cách hay hơn".
Sau đó, Đào Thiên Hổ quay đầu lại, nhìn về phía chiếc Bentley màu đen từng thuộc về bố mình, cười xấu xa: "Cô Hạ, cô có cần tôi tới mời cô xuống xe không?"
Giang Bắc.
Trần Tiểu Túy nắm chặt tay, móng tay đã cắm sâu vào da thịt vì dùng lực quá mạnh.
Lúc này, nếu có thể khiến người đàn ông trước mặt cảm thấy tốt hơn một chút, cô ấy sẵn sàng làm bất cứ điều gì, cho dù phải mất mạng.
Diệp Vĩnh Khang đặc biệt trầm mặc, sắc mặt tiều tụy, môi khô khốc, khóe mắt đỏ ngầu khiến người ta không dám nhìn thẳng vào anh.
Chỉ trong nửa ngày, người đàn ông tự tin và mạnh mẽ dường như bất khả chiến bại này đột nhiên như già đi hàng chục tuổi, giống như một xác chết biết đi.
Hầu hết mọi ngóc ngách của Giang Bắc, bao gồm cả những vùng lân cận, đều đã bị lật tung lên, nhưng vẫn không có tin tức gì về Hạ Huyền Trúc.
Khấu Thiên Dũng cũng lo lắng ngồi bên cạnh anh, đè nén hô hấp cẩn thận từng li từng tí.
Bởi anh ta biết rất rõ con người trầm lặng này giống như một ngọn núi lửa có thể phun trào bất cứ lúc nào.
Hơn nữa còn là một ngọn núi lửa khổng lồ có thể mang đến thảm họa ngập đầu!
Một khi ngọn núi lửa này phun trào, không ai có thể tưởng tượng được hậu quả!
Didi——
Lúc này, điện thoại di động trên bàn đột nhiên vang lên.