“Thật ra sao người nhà họ Trần lại không nhìn ra những thủ đoạn của chị ta chứ?”
“Chỉ có điều, bấy giờ chị ta là người có công lớn nhất của nhà họ Trần, còn em lại là người mang tội suýt thì huỷ hoại nhà họ Trần, vậy nên tất cả mọi người đều đứng về phía chị ta”.
“Dưới tình hình như thế, em chỉ có thể lựa chọn từ bỏ tất cả cổ phần của nhà họ Trần, sau đó một thân một mình rời khỏi Thiên Hải, rời khỏi nhà họ Trần”.
“Không phải em tình nguyện mà là em biết nếu như em tiếp tục ở lại nhà họ Trần, không phải không có khả năng một ngày nào đó sẽ bị người ta hại chết”.
“Từ sau khi rời khỏi nhà họ Trần, em đã lang bạt rất nhiều nơi, cuối cùng mới nhìn trúng thành phố Giang Bắc này”.
“Sau đó em đã dồn hết tâm huyết vào công việc, chẳng mấy chốc đã tạo dựng được chỗ đứng vững chắc ở nơi này, hơn nữa sự nghiệp cũng ngày càng phát triển”.
“Thật ra với số tiền mà em kiếm được bây giờ cũng đã đủ để em có thể sống thoải mái cả mấy đời rồi”.
“Thế nhưng em lại không thể dừng lại, em biết kiếm tiền không phải mục đích của mình, em muốn dùng hành động thực tế để chứng minh bản thân với người nhà họ Trần”.
“Em hy vọng sau khi bọn họ nhìn thấy thành tựu của em sẽ chủ động mời em trở lại nhà họ Trần”.
“Thế nhưng sự thật không như là mơ, em đã đánh giá không đúng về nhân tính con người”.
“Tất cả những gì em đã làm không chỉ không được nhà họ Trần thừa nhận mà họ còn trực tiếp hoặc trá hình sắp xếp chướng ngại cho em”.
“Những năm vừa qua, không biết bọn họ đã ngấm ngầm bẫy em bao nhiêu lần”.
“Cũng khiến em lỡ mất mấy cơ hội kinh doanh hiếm có, có thể nói nếu như không phải người nhà họ Trần gây khó dễ từ bên trong thì quy mô sự nghiệp của em đã lớn gấp mấy lần bây giờ!”
“Thật ra em cũng chẳng tính toán những thứ được mất này, thứ mà em so đo là dù gì một giọt máu đào cũng hơn ao nước lã, tại sao bọn họ lại phải đuổi cùng giết tận em như thế?”
“Đồng thời, em cũng biết dù em có nỗ lực bao nhiêu thì cuối cùng cánh tay cũng không vặn được bắp đùi”.
“Nhà họ Trần trải qua mấy đời không ngừng nỗ lực và tích lũy thì mới từng bước đi được tới ngày hôm nay”.
“Dù bọn họ không gây khó dễ từ bên trong với em, dù em có thuận buồm xuôi gió mở rộng sự nghiệp bản thân lớn gấp mười lần thì cũng vĩnh viễn chẳng bao giờ sánh được bằng nhà họ Trần”.
“Vậy nên có những lúc em đã vô cùng mờ mịt, vô cùng cô độc, không biết bản thân nên đi đâu làm gì, tất cả những thứ này là vì cái gì”.
“Mọi người đều biết em là một kẻ cuồng công việc, kỳ thực em cũng chẳng còn lựa chọn nào khác, em không dám để cho bản thân rảnh rỗi, bởi vì cứ rảnh rỗi là em sẽ lại suy nghĩ linh tinh…”
“Đừng nói nữa!”
Diệp Vĩnh Khang đột nhiên giơ tay lên, cầm lấy quần áo của Trần Tiểu Tuý rồi ném sang: “Mặc đồ vào ngay đi, anh dẫn em tới nơi này”.
Vừa nói, Diệp Vĩnh Khang vừa mặc đồ của mình.
“Em… anh muốn dẫn em đi đâu?”
Trần Tiểu Tuý cầm lấy quần áo, hoài nghi hỏi.
“Thiên Hải”.
Diệp Vĩnh Khang bình thản trả lời.
“Thiên Hải? Vĩnh Khang, em cảm thấy chuyện này…”