Cho nên sự hiểu biết của bọn họ về hai chữ sống còn cũng khác với những người khác.
Ý nghĩ của sự sống còn không phải để được sống.
Câu nói này có vẻ như hơi hoang đường, nhưng đây là cách hiểu về sự sống còn của bọn họ.
Chỉ có người đã thật sự từng trải mới có thể thật sự hiểu được ý nghĩa của câu nói này.
“Vậy cơ hội của bọn họ là gì?”
Trần Tiểu Túy hỏi với vẻ mặt tràn đầy lo lắng.
Cô ấy biết rằng vào lúc này khuyên như thế nào cũng vô dụng, nhưng cô ấy cũng không thấy đám người Tần Phong có bất kỳ dấu hiệu xoay chuyển nào.
Mặc dù khi cuộc chiến mới bắt đầu, Sư Tử Hà Đông đã chiếm ưu thế, nhưng đám người Tần Phong ít nhất còn có thể miễn cưỡng đối phó với đối phương, tỷ lệ cục diện được tính là ba bảy.
Nhưng khi cuộc chiến kéo dài, đám người Tần Phong sau một hồi bị Sư Tử Hà Đông đánh những đòn mãnh liệt hết lần này đến lần khác, cảnh tượng trước mắt đã không còn có thể miêu tả một cách đơn giản như cuộc chiến nữa.
Ngược lại nó giống như cuộc nghiền nát từ một phía, đám người Tần Phong chẳng khác nào đã trở thành một tấm bia hình người.
“Nếu chỉ nói về kỹ năng, cho dù có cho bọn họ thêm một trăm cơ hội nữa e rằng cũng chẳng có ích gì”.
Sử Nam Bắc thờ ơ nói.
“Vậy…”
“Nhưng mà!”
Sử Nam Bắc đột nhiên ngắt lời, chậm rãi xoay đầu lại, chỉ một ngón tay vào ngực trái của mình: “Cơ hội của bọn họ không phải ở kỹ năng, mà là ở đây”.
Trần Tiểu Túy sững sờ: “Trái tim?”
Sử Nam Bắc nhẹ nhàng lắc đầu, cũng không nói tiếp.
“Vĩnh Khang, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”
Trần Tiểu Túy cảm thấy đầu óc mình rất choáng váng, tự hỏi có phải hôm nay ra ngoài đã bỏ quên não ở nhà rồi không, nếu không thì tại sao cô ấy lại nghe không hiểu bọn họ đang nói gì.
“Tiểu Túy, em có biết trái tim dùng để làm gì không?”
Diệp Vĩnh Khang đột nhiên hỏi.
“Trái tim là hệ thống năng lượng của tuần hoàn máu, cho phép máu…”
Đối với kiến thức y học cơ bản thậm chí còn không tình là trình độ nhập môn này, Trần Tiểu Túy không cần nghĩ ngợi gì mà nói thẳng ra”.
“Không”.
Diệp Vĩnh Khang quay đầu lại, chỉ vào vị trí tim của Trần Tiểu Túy, bình tĩnh nói: “Trong tim ẩn giấu linh hồn, dũng khí, ý chí của một người!”
“Mà nhiệm vụ của trái tim là đẩy những thứ này đi ra, để mỗi tế bào trong cơ thể của chủ nhân đều tràn ngập bởi những thứ này!”
“Một người có ý chí và lòng dũng cảm trong trái tim mình được gọi là người bình thường”.
“Mà một cường giả chân chính, ý chí và lòng dũng cảm, từ lâu đã dung nhập vào xương máu, vào từng tế bào trong cơ thể của họ!”
Nói xong, anh đột nhiên quay đầu, lạnh lùng nói với đám người Tần Phong: “Còn một phút, không giải quyết được đối thủ thì lần kiểm tra lần này coi như thất bại!”