Diệp Vĩnh Khang bó tay, không hiểu não của nhỏ này phát triển như thế nào, đã lớn như vậy rồi, còn nghĩ tới chuyện phát tài sao?
"Không phải Giáo phái áo đỏ các cô lắm tiền lắm sao? Sao còn muốn hôi tiền của cả người chết thế?"
Diệp Vĩnh Khang cạn lời.
Loan Loan nhướng mày nói: "Đâu có giống nhau, trộm mộ ấy, rõ là hào hứng, đợi đến khi chúng ta trộm thành công, tôi sẽ chia cho anh một nửa".
"Haizzz........"
Diệp Vĩnh Khang không biết phải nói gì, cũng không biết làm sao để giao tiếp với người đẹp có nếp nhăn não hoàn toàn khác người bình thường này.
Loan Loan càng lúc càng hưng phấn, vô cùng thích thú nói: "Mà này, anh có nghĩ rằng chúng ta sẽ gặp cương thi không, những người mặc đồ cổ trang, trên trán có dán một tờ giấy màu vàng, vừa nhảy vừa hút máu ấy".
"Nếu lát nữa gặp phải họ, đừng hoảng sợ, tôi có cách đối phó, anh chỉ cần nín thở, trên TV nói vậy đó".
"Nhưng nín thở không phải là giải pháp lâu dài, đâu thể nín thở đến chết chứ. Mà này, cô đã học cách bắt cương thi chưa đấy?"
"Thì trên TV có mà, lấy một thanh củi đào, bôi một ít máu chó đen hay gì đó lên đó, đến lúc đó đừng giết nó, tôi phải bắt sống một con để chơi, tôi lớn như này rồi mà chưa từng gặp cương thi bao giờ, ngẫm thôi đã thấy hưng phấn rồi …"
"Chờ đã!"
Ngay khi Loan Loan đang suy nghĩ về tình tiết của mấy bộ phim, sắc mặt của Diệp Vĩnh Khang đột nhiên đanh lại, ánh mắt nhìn về phía trước.
"Làm sao vậy, có cương thi à?"
Nhìn theo ánh mắt của Diệp Vĩnh Khang, Loan Loan nhướng mắt nhìn về phía trước, nhìn thấy phía trước khoảng ba mươi mét có một bóng người nằm trên mặt đất.
Đáng tiếc là ánh sáng quá mờ không nhìn rõ bóng đen đó là gì, nhưng có thể cảm nhận được đó là người.
"Không ngờ lại có cương thi thật!"
Loan Loan ngạc nhiên nói: "Nhưng không đúng, cương thi trên TV không nằm trên mặt đất, chẳng lẽ là một loại cương thi mới, chẳng hạn như xác sống bò lổm ngổm hay gì đó…"
Lúc này trong đầu Loan Loan vẫn chưa thoát ra khỏi tình tiết của mấy bộ phim, giờ nhìn cái gì cũng giống cương thi cả.
"Cô có thể dừng nói một chút được không!"
Diệp Vĩnh Khang cảm thấy Loan Loan hơi phiền, lúc này tuy tỏ ra bình tĩnh nhưng thực ra lúc này anh đang rất bồn chồn.
Hôm nay trải qua quá nhiều chuyện khó tin, ngay cả Diệp Vĩnh Khang cũng không giữ được bình tĩnh.
Ngày hôm nay, hết lão quái vật Xích Viêm, rồi lại đến Thần Rồng, sau đó là người bí ẩn với ngôi sao bảy cánh bằng vàng, giờ lại rơi xuống cái hang sâu hơn 100 mét dưới lòng đất một cách khó hiểu, khó tránh khỏi tâm trạng sẽ hơi cục súc.
"Theo sát tôi, lát sau có chuyện gì thì tự bảo vệ lấy bản thân, đừng gây phiền phức thêm cho tôi!"
Diệp Vĩnh Khang dặn dò một câu, sau đó thận trọng tiếp cận bóng đen kia.
Lúc này, Loan Loan cũng đã trở về thực tại từ tình tiết mấy bộ phim trong tâm trí, dè dặt đi theo Diệp Vĩnh Khang.
Tuy nhiên, so với Diệp Vĩnh Khang, cô ta tò mò hơn là lo lắng, sợ hãi.
Một mặt, đó là vì tính cách của cô ta vốn là như vậy, trong sáng và vô tư, cái gì cũng nghĩ rất đơn giản.
Mặt khác, đó là một yếu tố mà ngay cả bản thân cô ta cũng không ý thức được.
Sau những ngày chung đụng, quan điểm của cô ta về Diệp Vĩnh Khang đã âm thầm thay đổi.
Cô ta bắt đầu nảy sinh một loại bất giác phụ thuộc và tin tưởng vào Diệp Vĩnh Khang, chỉ cần có người đàn ông này ở bên cạnh, cô ta không phải sợ bất cứ điều gì, cho dù trời có sập xuống, người đàn ông này nhất định cũng sẽ giúp cô ta vượt qua nguy hiểm.
Năng lực của Diệp Vĩnh Khang lại là thứ yếu, Loan Loan từ nhỏ đã lớn lên trong Giáo phái áo đỏ, cao thủ cô ta gặp nhiều vô số kể, kẻ mạnh hơn lão quái vật Xích Viêm cô ta cũng gặp rồi.
Bao gồm cả bố của cô ta, giáo chủ đương thời của Giáo phái áo đỏ, và Bạch Long Sứ, lúc nào cũng tưng tửng bên cạnh bố cô ta, tu vi của họ đều cực kỳ đáng sợ.
Nhưng Loan Loan chưa bao giờ tìm thấy cảm giác an toàn thực sự từ họ.
Cảm giác an toàn này không thể diễn tả chính xác bằng lời.
Tuy rằng nếu cô ta xảy ra chuyện, nhất định sẽ có nhiều người quan tâm cô ta, nhưng cái cảm giác an toàn xuất phát từ trong tâm khảm này là một khái niệm hoàn toàn khác.
Cảm giác này có thể được tìm thấy ở Diệp Vĩnh Khang.
Kể từ thời điểm Diệp Vĩnh Khang cho dù có liều mạng cũng không bỏ mặc cô ta, tiềm thức của Loan Loan đã hoàn toàn phát sinh lòng tin và sự phụ thuộc vào Diệp Vĩnh Khang.
Nếu có chuyện gì xảy ra với cô ta, bố cô ta sẽ quan tâm cô ta, Bạch Long Sứ cũng sẽ quan tâm cô ta, và ngàn người trong Giáo phái áo đỏ cũng lo lắng cho cô ta.
Nhưng cô ta biết rằng tất cả đều phải dựa trên thực tế là những người đó có được hưởng lợi ích gì không, hoặc trong trường hợp không có gì nguy hiểm thì đám người đó mới quan tâm cô ta.
Nếu gặp phải ranh giới sinh tử như hôm nay, những người đó nhất định sẽ không liều mạng bảo vệ cô ta như người đàn ông bên cạnh.
Người ta nói phụ nữ là sinh vật phức tạp nhất trên đời, câu này quả không ngoa chút nào.
Phụ nữ thích nói đến cảm giác an toàn, điều này khiến nhiều người đàn ông lầm tưởng rằng phụ nữ nói đến quyền lợi và năng lực tài chính.
Trên thực tế, ngược lại, cảm giác an toàn mà một người phụ nữ có thể thực sự cảm nhận được không liên quan gì đến giàu có và địa vị.
Mà là người đàn ông có thể trao cho họ niềm tin không gì sánh được.
Sự tin tưởng này đến từ một loại năng lực mạnh mẽ huyền diệu trong trái tim của mỗi người, cho dù người đàn ông đó chẳng làm nên trò trống gì, chỉ dùng chân thành và phẩm chất, cũng có thể đem lại cho phụ nữ cảm giác an toàn.
Nói một cách đơn giản, cảm giác an toàn này có thể là một biểu hiện khác của tình yêu.
Tất nhiên, kiểu tình yêu này là tình yêu thực sự chứ không phải kiểu tình yêu ăn sổi cân đo đong đếm ưu khuyết hay đánh vào hormone nhất thời.
Những gì do kích thích tố thúc đẩy không được gọi là tình yêu, nó được gọi là ham muốn, nó khác với tình yêu.
Bước chân của Diệp Vĩnh Khang rất nhẹ và chậm, hai mắt dán chặt vào bóng đen, từng tế bào và từng dây thần kinh trong cơ thể đều được điều chỉnh đến trạng thái mẫn cảm nhất.
Chỉ cần có bất kỳ thứ gì kì lạ, anh sẽ lập tức tung ra đòn tấn công dữ dội nhất!
Sau khi hai người đến gần bóng đen, cách chừng mười thước, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy cái bóng đó là cái gì.
Một người đàn ông nằm trên mặt đất.
Chỉ là người này trông có chút đặc biệt, tóc dài, y phục kỳ quái, là loại áo bào vải lam của người xưa.
"Là một xác khô".
Loan Loan nhìn thấy cánh tay khô thò ra khỏi ống tay áo của xác chết.
Cả hai dũng cảm bước tới để xem xét, và phát hiện ra rằng đó thực sự là một cái xác đã khô.
"Anh ta đang mặc bộ quần áo gì vậy, sao lạ thế?"
Loan Loan nghi ngờ hỏi.
Diệp Vĩnh Khang khẽ nhíu mày: "Cái xác ướp này ít nhất đã hai trăm năm".
Chương 668: Diệp Vĩnh Khang là một đống cứt
“Hả? Hai trăm năm?"
Nghe vậy, Loan Loan sửng sốt: “Không đúng, lâu như vậy, lẽ ra anh ta đã thành bộ xương trắng rồi chứ, hơn nữa quần áo trên người này mặc là cổ trang, sau thời gian lâu như vậy cũng phải hóa thành bột phấn rồi chứ".
Diệp Vĩnh Khang nghe vậy nhẹ gật đầu: “Dưới tình huống bình thường, sau hai trăm năm, thi thể quả thực sẽ hóa thành một đống xương trắng, quần áo trên người cũng sẽ hóa thành bột".
"Sở dĩ tôi có thể kết luận rằng cái xác khô này ít nhất đã hai trăm năm tuổi là bởi vì quần áo người này mặc có phong cách của nhà Minh hơn hai trăm năm trước".
“Môi trường và không khí ở đây, mặc dù không khí ở đây không phải là điều kiện khiến thi thể không bị thối rữa và thành xác khô, nhưng trên mu bàn tay của người này có vài đường màu tím sẫm, giống như gợn sóng".
"Loại gợn sóng này hiển nhiên không xuất hiện trên người bình thường, chỉ có thể là người này trước khi tới đây hoặc là sau khi tới đây đã ăn một loại dược liệu đặc biệt, khiến thân thể khô lại mà không thối rữa".
Loan Loan nhìn kỹ mu bàn tay của cái xác khô, quả nhiên, trên mu bàn tay có một vài vân màu tím sẫm như gợn sóng.
"Nhưng ngay cả như vậy, loại y phục cổ đại này cũng mua được mà. Có lẽ dược liệu này cũng được dùng cách đây không lâu? Điều này không có nghĩa là cái xác này đã hơn hai trăm năm".
Diệp Vĩnh Khang nghe xong nhẹ gật đầu: “Cô nói đúng, rất nhiều thứ có thể bắt chước, nhưng có một thứ không thể bắt chước".
Nói rồi, Diệp Vĩnh Khang chỉ vào vị trí ngón tay của cái xác khô nói: "Cô phủi bụi ở đây trước đi, cẩn thận một chút, đừng làm hỏng nó".
Loan Loan đặc biệt hứng thú với loại chuyện này, vội vàng cẩn thận ngồi xổm xuống, thổi sạch bụi cạnh ngón tay cái xác.
"A, anh nhìn xem đây là gì?"
Sau khi thổi sạch bụi, Loan Loan bất ngờ phát hiện dưới ngón tay của cái xác khô có một hoa văn rất lạ.
Hoa văn không giống chữ, mà giống một loại ký hiệu nào đó, hơi giống cung tên, nhưng phần mũi tên lại cong.
Toàn bộ ký hiệu có kích thước bằng lòng bàn tay.
Điều đáng ngạc nhiên là, ngón tay của cái xác khô nằm ngay trên nét cuối cùng của ký hiệu.
Có nghĩa là, người này đã dùng tay để khắc ra những ký hiệu này trên nền nham thạch!
Diệp Vĩnh Khang giải thích: “Đánh giá từ dấu vết phong hóa của ký hiệu này, chắc chắn không phải là đồ giả mạo, cho nên điều này đủ để chứng minh rằng cái xác khô này thực sự đã được lưu lại ít nhất hai trăm năm trước".
Loan Loan gật đầu, kinh ngạc nói: “Không ngờ lại là thật. Người này thực sự có thể dùng ngón tay khắc một ký hiệu như vậy lên nham thạch, chứng tỏ tu vi của anh ta cũng giống như của tôi, hơn nữa còn là một người luyện võ".
Diệp Vĩnh Khang lắc đầu nói: "Tu vi của người ta hẳn là cao hơn của cô".
"Cái gì?"
Loan Loan không tin lắm, nói: "Sao có thể thế được, tôi cũng có thể dùng ngón tay khắc lên nham thạch, nếu anh không tin, giờ tôi làm cho anh xem, tôi sẽ khắc Diệp Vĩnh Khang là một đống cứt… .. ”
"Cô có thể bớt nói chút được không?"
Diệp Vĩnh Khang chán nản, hoàn toàn không đoán được nếp nhắn não của nhỏ này được hình thành như nào, đến lúc này rồi mà vẫn ăn thua được.
Mà coi như có khắc đi thì khắc cái gì không khắc lại đi khắc chữ Diệp Vĩnh Khang là một đống cứt?
"Tôi biết cô cũng làm được nhưng tình huống không giống thế được chưa!"
Diệp Vĩnh Khang chỉ vào cái xác khô nói: "Xét tư thế của cái xác khô này, có lẽ trước khi chết người ta đã phải trải qua những chuyện rất kinh khủng, hơn nữa người ta cũng bị trọng thương".
"Sau khi vội vàng chạy trốn đến đây, đã ngã xuống vì kiệt sức. Vào giây phút hấp hối, đã dùng ngón tay của mình khắc ký hiệu này".
"Dùng ngón tay khắc chữ trên nham thạch không khó đối với tu vi của cô, nhưng cô có thể làm được ngay cả khi bị thương nặng sắp chết không?"
Loan Loan nghe xong lập tức không vui nói: "Thôi đi, xem cái điệu bộ kênh kiệu của anh kìa, nếu anh đã giỏi thế thì nói cho tôi nghe xem ký hiệu này có ý nghĩa gì đi!"
Diệp Vĩnh Khang cười nhẹ: “Tôi biết chứ, ký hiệu này có nghĩa là phía trước có nguy hiểm, nhắc nhở mọi người tới đây nhanh chóng rút lui".
Loan Loan nghe xong cười nói: “Tôi nói anh chứ, dù có bịa chuyện cũng nên bịa cái nào hợp lý tí chứ. Đây là người cổ đại ít nhất từ hai trăm năm trước. Người ta không biết chúng ta, sao lại để lại ký hiệu bảo chúng ta mau rời đi được?"
Diệp Vĩnh Khang lắc đầu nói: "Hắn không phải đang nói với chúng ta, mà là nói với đồng nghiệp của hắn kìa".
"Đồng nghiệp?"
Với vẻ mặt khó hiểu, Loan Loan nói: "Anh có biết người này làm nghề gì không?"
Diệp Vĩnh Khang nhìn ký hiệu trên mặt đất nói: "Nếu tôi không nhầm, thân phận của người này hẳn là một giáo úy Mạc Kim chuyên nghiệp, cũng là loại trộm mộ yêu thích của cô".
"A? Là trộm mộ, làm sao anh biết?"
Loan Loan ngạc nhiên.
Diệp Vĩnh Khang khẽ thở dài giải thích: "Nguyên nhân rất đơn giản, sở dĩ y phục của người này sau hơn 200 năm vẫn còn nguyên vẹn là bởi vì y phục của hắn làm bằng một loại chất liệu gọi là cây mây dầu gai xanh”.
"Các sợi tơ kéo từ thân rễ của cây gai dầu mây xanh rất cứng. Ngoài việc cực kỳ dai, quần áo còn có thể chống lại một số chướng khí, cũng sẽ tự điều chỉnh nhiệt độ trong một môi trường đặc biệt".
"Những kẻ trộm mộ chuyên nghiệp mặc loại quần áo này mỗi khi đến một ngôi mộ lớn".
"Tuy nhiên, cây gai dầu rất hiếm. Để dệt một mảnh vải gai dầu cần rất nhiều cây gai dầu".
"Cho nên loại quần áo này rất quý giá. Những người có tư cách mặc loại quần áo này đều là những người có cấp bậc giáo úy Mạc Kim cấp cao nhất của giới trộm mộ".
"Từ đó có thể suy ra rằng người này có địa vị rất cao trong giới trộm mộ. Nếu suy luận của tôi là đúng, khi lật hắn lên, chắc chắn sẽ có một lá bùa mạ vàng làm bằng móng vuốt tê tê quanh cổ".
Nghe mà ù ù cạc cạc, Loan Loan cẩn thận tò mò lật cái xác khô lại, quả nhiên, nhìn thấy trên cổ có một lá bùa mạ vàng màu tím sẫm làm bằng móng vuốt tê tê!
"Quả đúng là bùa nạm vàng này!"
Loan Loan vừa vui mừng vừa ngạc nhiên: “Trước đây tôi có đọc một cuốn tiểu thuyết trộm mộ do một người tên là chú Ba viết, trong đó có đề cập đến bùa mạ vàng".
"Lúc đó tôi còn tưởng người ta bịa chuyện. Không ngờ lại có chuyện như vậy thật. Anh nói xem, cái chú Ba kia sao lại hiểu những cái này?"
Diệp Vĩnh Khang cũng biết nhà văn tên ‘chú Ba’ mà Loan Loan nhắc tới, hơn nữa anh cũng đã từng đọc tiểu thuyết trộm mộ nổi tiếng do ông ta viết trước đó.
Hơn nữa, Diệp Vĩnh Khang cũng biết thân phận của người tên là chú Ba không chỉ là nhà văn, mà còn có một thân phận khác không ai biết.
"Liên quan đến đời tư của người ta, tôi không tiện nói, nhưng cô chỉ cần hiểu rằng người được gọi là chú Ba giống 'người phán xử' là được rồi".
Nói xong, Diệp Vĩnh Khang thở dài một hơi nói: "Được rồi, bây giờ không phải lúc nói chuyện này, chúng ta trở về đường cũ đi".
"Cái gì?"
Loan Loan tự hỏi: "Tại sao, chúng ta vẫn chưa tìm thấy mộ mà, sao phải quay lại!"
Diệp Vĩnh Khang khẽ thở dài: “Kẻ trộm mộ ít nhất từ hai trăm năm trước này đã gián tiếp cứu mạng chúng ta".
Loan Loan nghe xong càng khó hiểu hơn: “Cứu chúng ta? Là sao?"
Chương 669: Khe hở
Diệp Vĩnh Khang nhìn ký hiệu kỳ lạ được xác chết khắc trên mặt đất và nói: "Ký hiệu này hơi giống một sợi dây cung. Đó là thuật ngữ chuyên môn trong giới những kẻ trộm mộ".
"Ký hiệu này tượng trưng cho nguy hiểm phía trước và nhắc nhở các đồng nghiệp nhanh chóng ra khỏi đây".
"Cho nên tên trộm mộ cách chúng ta ít nhất hai trăm năm vẫn cố gắng hết sức để lại một ký hiệu như vậy vào giây phút cuối cùng của cuộc đời, điều này cho thấy nguy hiểm phía trước không phải là chuyện nhỏ".
Loan Loan nghe xong, bất bình nói: "Chuyện anh ta cảm thấy nguy hiểm chưa chắc chúng ta đã thấy nguy hiểm".
"Mặc dù tu vi của người này có thể cao hơn của tôi một chút, nhưng không phải ở đây còn có anh sao".
Nghe xong lời này, Diệp Vĩnh Khang nhẹ nhàng lắc đầu: “E rằng không đơn giản như vậy. Những kẻ trộm mộ sẽ không hành động một mình, thường có hai đến năm người".
"Điều này cho thấy không phải chỉ riêng hắn đối mặt với nguy hiểm, mà toàn bộ đội của họ đã bị xóa sổ, và hắn là người duy nhất tình cờ trốn thoát được đến đây".
"Một tên trộm mộ mặc quần áo cây gai dầu và đeo một lá bùa vàng chất lượng hẳn là kẻ đáng gờm trong thế giới trộm mộ ở thời đại của họ".
"Có thể thấy, số ít người đi cùng hắn cũng không phải là người thường. Một đội ngũ cực kỳ mạnh mẽ như vậy lại gặp phải chuyện bất trắc, điều này đủ cho thấy nguy hiểm bên trong không hề tầm thường".
"Hơn nữa, ký hiệu rút lui này rất hiếm khi được sử dụng trong thế giới trộm mộ".
"Như cô vừa nói, họ không làm được, chưa chắc người khác cũng không làm được".
"Vì vậy, chỉ cần loại ký hiệu này xuất hiện, nghĩa là bọn họ có đủ lý do để tin rằng nguy hiểm bên trong đáng sợ ngoài sức tưởng tượng".
"Cái câu hỏi của cô vừa rồi, tại sao vào thời khắc cuối cùng của cuộc đời, hắn lại để lại dấu hiệu rút lui như vậy".
"Đây cũng là một quy tắc trong giới trộm mộ. Họ có thể không quen biết nhau và đến từ các giáo phái khác nhau, nhưng cảnh báo đồng loại khi gặp nguy hiểm là quy tắc bất thành văn".
"Như vậy, ngay cả sau khi chết, họ vẫn sẽ được đồng nghiệp ngưỡng mộ và tôn thờ, nếu không sẽ bị đồng nghiệp khinh thường. Điều này rất quan trọng đối với kiểu người mê tín xưa".
“Không ngờ nhóm trộm mộ này có tính kỷ luật cao vậy”.
Loan Loan nghe xong có vẻ hơi mất hứng, nói: "Vậy chúng ta thật sự phải quay lại đường cũ sao?"
"Nhưng ngay cả quay lại đường cũ cũng chưa chắc đã tìm được lối ra. Tôi nghĩ dù sao cũng đã đến đây rồi, không bằng thử liều một phen, đi vào trong tìm hiểu xem, dù có chết thì cũng được nhìn thấy lăng mộ của hoàng đế”.
"Tôi lớn từng này rồi mà vẫn chưa từng thấy lăng mộ hoàng đế bao giờ. Trong đó hẳn là có rất nhiều thứ thú vị".
"Và cho dù nguy hiểm đến đâu, chúng ta cũng chỉ có hai cái mạng. Hơn nữa chúng ta không phải loại người sợ chết".
Diệp Vĩnh Khang bó tay.
Không biết làm cách nào để bắt nổi sóng não với nhỏ này, người thậm chí có thể từ bỏ mạng sống của mình chỉ để thỏa mãn trí tò mò, anh nheo mắt: “Tôi nói này bà chị, tôi không sợ chết nhưng cũng không có nghĩa là tôi thích lao đầu vào chỗ chết!"
"Nếu cô thích đi vào, tôi cũng không ngăn cản nhưng tôi còn lâu mới vào cùng, chúng tay chia nhau ra hành động đi, chúc cô có một khoảng thời gian vui vẻ trong đó".
Nói xong, Diệp Vĩnh Khang quay đầu bước đi, cách tốt nhất để giao tiếp với loại người lập dị không cùng sóng não với người bình thường chính là trực tiếp hành động.
"Này, khoan đã, tôi nói đại thôi mà!"
Nhìn thấy thái độ kiên quyết của Diệp Vĩnh Khang, Loan Loan từ bỏ ý định vào trong và nhanh chóng đi theo anh.
Tuy nhiên, vẫn canh cánh việc này trong lòng, vừa bước đi, vừa lẩm bẩm: “Tôi thậm chí còn không biết quay lại đường cũ có tác dụng gì".
"Mặc dù vừa rồi chúng ta đều rơi xuống từ chỗ kia, nhưng anh cũng biết hiện tại chúng ta ít nhất phải ở dưới lòng đất vài trăm mét".
"Mà nơi sụp đổ cũng đã bị lấp kín, nếu không sẽ không thể không nhìn thấy một chút ánh sáng nào".
"Tường đá này bốn phía trần trùng trục, cách mấy trăm mét, bên trên lại bị lấp kín... Anh nghĩ anh là thần tiên à, coi như…"
"Im lặng!"
Ngay khi Loan Loan đang than thở, vẻ mặt của Diệp Vĩnh Khang đột nhiên cứng đờ, ánh mắt nhìn về phía trước.
"Có chuyện gì vậy?”
Loan Loan vội vàng theo bản năng mà nhìn theo hướng tầm mắt của Diệp Vĩnh Khang, tuy rằng phía trước tối đen như mực, nhưng cô ta đột nhiên cảm giác được một luồng khí tức cực kỳ mạnh đang lao về phía mình.
Áp lực này rất quen thuộc, chính là khí tức bộc phát khi Thần Rồng bay khỏi mặt đất lúc trước!
"Có… có lẽ nào thứ kia đã đuổi kịp chúng ta…"
Loan Loan lo lắng đến mức thậm chí còn bắt đầu nói lắp.
Cảm giác áp lực mà Thần Rồng mang lại vừa rồi quá mạnh, có khi cả đời này cũng sẽ không bao giờ quên được.
Gào-
Ngay khi Loan Loan vừa dứt lời, một tiếng rồng gầm lớn đột nhiên vang lên từ phía trước.
Kèm theo đó là con rồng to hơn bể nước rất nhiều, ngóc đầu như loài rắn, trườn về phía trước!
Hai con mắt giống như hai cái đèn pha ô tô, ánh lên màu xanh lục, khi nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang và Loan Loan, hai con mắt giống như đèn pha ô tô kia chợt lóe lên như một con dã thú đói nhìn thấy đồ ăn.
"Chạy!"
Diệp Vĩnh Khang không nói lời nào, kéo Loan Loan, chạy thục mạng về phía sau.
Gào-
Thần Rồng gầm lên một tiếng kinh thiên động địa, nhanh chóng vặn vẹo thân hình như một con trăn, trườn đuổi theo hai người.
Cả hai chạy hết một đoạn đường, băng qua cái xác khô và tiếp tục chạy khoảng một phút nữa thì thấy một khe hở trên bức tường phía trước có thể chứa được một người.
Diệp Vĩnh Khang không nói lời nào, nắm lấy Loan Loan và đẩy cô ta vào khe nứt, sau đó là chính anh.
Vết nứt rất hẹp, chỉ nghiêng người mới có thể miễn cưỡng vào trong được.
Mặc dù thân hình Loan Loan tương đối nhỏ, nhưng bởi vì đặc điểm nào đó khá rõ ràng của phụ nữ, nên cho dù nghiêng người rồi vẫn rất chật chội.
Sau khi hai người vào trong khoảng mười giây, chỉ nghe thấy một tiếng nổ lớn từ bên ngoài truyền đến, cả không gian nhất thời rung lên.
Chắc là Thần Rồng đã đuổi kịp, bởi vì khe hở tương đối nhỏ nên đầu Thần Rồng không chui vào được.
Nhưng Diệp Vĩnh Khang và Loan Loan không cảm thấy yên tâm vì điều đó, mặc dù Thần Rồng không thể vào trong, nhưng nó bắt đầu hút mạnh từ bên ngoài.
Một lực hút mạnh như muốn xé nát cả hai người, may mà khe hở tương đối hẹp, Diệp Vĩnh Khang kéo căng cả người ra, như vậy mới không bị Thần Rồng hút ngược trở lại.
Cả hai tiến về phía trước từng chút một dọc theo khoảng trống, lực hút do Thần Rồng mang lại càng lúc càng nhỏ khi họ càng lùi về phía sau.
Sau khoảng nửa giờ, cả hai cuối cùng cũng di chuyển ra khỏi khe nứt.
Hai người đều đã ướt đẫm mồ hôi, còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, thì đã ngẩn ra khi nhìn cảnh tượng trước mắt!
Chương 670: Tiếng trẻ con khóc
Hiện ra trước mặt hai người là một cung điện dưới lòng đất khổng lồ có một không hai.
Cung điện dưới lòng đất này có không gian rất rộng, toàn bộ cấu trúc chủ yếu được cấu tạo từ đá xanh lớn tự nhiên, không biết vì nguyên nhân gì, lúc này tường thành đã tàn hoang, nhưng không khó để tưởng tượng ra đây đã từng là một cung điện dưới lòng đất rộng lớn.
"Cung điện dưới lòng đất rộng lớn như vậy hẳn có một vị hoàng đế đặc biệt nổi tiếng. Anh nghĩ sẽ là ai?"
Loan Loan trông hơi khó hiểu: “Mà nơi này lại ở phía Tây Bắc sa mạc. Trong trường hợp bình thường, tại sao hoàng đế của Trung Thổ lại xây lăng mộ của họ ở đây?"
Diệp Vĩnh Khang cũng tỏ vẻ khó hiểu, đến gần một tòa nhà tương đối ít bị hư hại, nhìn kỹ một chút rồi nhìn quanh nói: "Cung điện dưới lòng đất này mang đậm màu sắc du mục".
"Chắc chắn không phải là hoàng đế ở phía Trung Thổ. Hoàng đế ở phía Trung Thổ sẽ không bao giờ xây dựng lăng mộ với cấu trúc này".
Loan Loan hơi kinh ngạc nói: "A? Dân du mục? Có rất nhiều vương triều du mục đã được thành lập từ thời cổ đại ở khu vực phía Tây Bắc này".
"Chỉ là những triều đại đó tồn tại rất ngắn ngủi, quốc lực cũng không mạnh lắm, làm sao có thể xây dựng một cung điện dưới lòng đất lớn như vậy?"
Diệp Vĩnh Khang cũng cau mày tự hỏi, ngẫm nghĩ một hồi mới mở miệng nói: "Giờ không cần lo nghĩ nhiều, đi vào xem một chút xem sao, cẩn thận một chút, tôi nghĩ nơi này không đơn giản như vậy!"
Nơi đây tuy đã hoang tàn nhưng không khó để thấy được sự đồ sộ của cung điện dưới lòng đất này.
Nơi nào cũng có sự kỳ lạ, một cung điện được chôn sâu trong lòng đất to lớn vững chắc như vậy, ai đã phá hủy nó thành như thế này?
Kẻ trộm mộ bên ngoài kia còn phải để lại ký hiệu cảnh báo trước khi chết, hắn đã trải qua chuyện gì ở đây?
Tóm lại, có dùng ngón chân cũng nghĩ ra được, tiếp theo sẽ không thể tránh khỏi hiểm nguy.
Nhưng lúc này Diệp Vĩnh Khang cùng Loan Loan cũng không còn đường lui, cho dù có nguy hiểm gì phía trước, cũng tốt hơn là quay đầu lại đối mặt với Thần Rồng uy lực không thể tưởng tượng nổi.
Hai người đi dọc theo con đường trong cung điện dưới lòng đất đã trở nên hoang tàn, xung quanh yên tĩnh đến mức nghe thấy cả được tiếng kim rơi.
Cả hai đi bộ khoảng mười phút thì thấy cung điện dưới lòng đất lớn hơn dự kiến, thay vì nói rằng đây là một cung điện dưới lòng đất thì chi bằng nói đây là một thành phố dưới lòng đất thì đúng hơn.
"Anh nghĩ sẽ có ma ở đây không?"
Loan Loan theo sát phía sau Diệp Vĩnh Khang, nhìn xung quanh tối đen như mực, cẩn thận hỏi một câu.
"Không phải cô muốn thấy cương thi lắm sao, tại sao bây giờ lại sợ?"
Diệp Vĩnh Khang thản nhiên nói.
"Đâu giống nhau chứ!"
Loan Loan nói: “Cương thi nhún nhảy, ít nhất còn có hình có dạng. Đánh không lại thì còn có thể chạy trốn".
"Ma thì khác. Thứ đó lén lén lút lút, rồi thình lình xuất hiện sau lưng anh, nhất là khi soi gương, thích nhất là đứng đằng sau ngắm nhìn anh".
"Không bắt được, không đánh được, chạy cũng không được, sau một hồi chạy thục mạng, đột nhiên phát hiện thứ đó lại ở trên bả vai mình, nghĩ đến thôi đã chết khiếp rồi".
Trong khi nhớ lại những cảnh phim đã xem trong các bộ phim ma trước đây, Loan Loan vô thức đưa tay chạm vào vai để xem có con ma nào đang đứng trên đó không.
"Tôi không nghĩ cô ngốc đâu, sao đến cả mấy thứ vớ vẩn trong phim cô cũng tin thế?"
Diệp Vĩnh Khang liếc mắt tức giận nói: "Đối với những thứ như ma, chúng ta hãy tạm gác lại vấn đề nó có tồn tại hay không".
"Giả dụ thứ này tồn tại, và con người thực sự có thể biến thành ma sau khi chết".
"Thì căn cứ vào đâu mà một khi biến thành ma thì sẽ mạnh? Trong phim mấy con ma đều rất ghê gớm, có sức mạnh kinh thiên động địa, còn có thể thi triển phép thuật, xem ra đúng là nói nhảm”.
"Những hồn ma này khi còn sống chỉ là những người bình thường. Tại sao sau khi chết lại đột nhiên có những khả năng này?"
"Nếu thế thì không cần bắn chết mấy tên sát nhân rồi, chúng bị giết biến thành ma rồi quay lại báo thủ kẻ đã giết mình là được".
"Còn chiến tranh nữa. Có hàng trăm nghìn đến hàng triệu người chết. Nếu tất cả những người chết này đều biến thành ma, thì xong rồi đấy".
"Còn nữa, tôi thật sự không hiểu sao bây giờ người ta lại sợ ma. Nếu có ma thật đi chăng nữa thì sau khi chết đi cũng sẽ trở thành ma. Ai sợ ai?"
Diệp Vĩnh Khang nói xong lời này khiến Loan Loan suy tư một hồi, một lúc sau, cô ta đột nhiên vỗ trán cười nói: "Xem ra là thật, tại sao tôi phải sợ ma chứ, sau khi chết rồi tôi cũng thành ma mà, ai sợ ai chứ, hahahaha!"
"Không nhìn ra anh cũng khá thông minh đấy, hiểu những sự thật sâu sắc như vậy. Đôi khi xem phim ma cũng khá khó hiểu".
"Giống như đám ma kia, nếu nói người ta muốn giết mình thì sao không giết luôn đi, sao còn canh lúc người ta đang gội đầu mà đứng sau làm gì?"
"Còn mấy âm thanh kì lạ kia nữa. Dường như sau khi trở thành ma, nếu không phải khóc thì sẽ là cười, khi nói chuyện còn phải kéo dài âm điệu nữa".
"Còn có một loại khác, là loại tôi sợ nhất, đó là tiếng khóc của trẻ con đột nhiên vang lên vào nửa đêm, loại âm thanh đó thật đáng sợ. Khi xem bộ phim ma đó, tiếng khóc ‘oa oa’ của đứa trẻ trong đó khiến tôi sợ đến mức đêm ngủ không dám nhắm mắt …"
Oa --
Oa --
Đúng lúc này, có tiếng khóc yếu ớt của một đứa bé phát ra từ phía xa của cung điện dưới lòng đất.
"Đúng, đúng, chính là âm thanh đó, anh có biết không, lúc đó khi xem phim…"
Loan Loan nói được một nửa liền im bặt, sau một hồi sững sờ, cô ta đột nhiên toát mồ hôi lạnh, vội vàng núp phía sau Diệp Vĩnh Khang, run rẩy nói: "Cái này ... là ... có ai đang khóc…"
"Đừng hoảng sợ, bình tĩnh!"
Diệp Vĩnh Khang khẽ cau mày, vẻ mặt đanh lại, ánh mắt nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Xung quanh rất vắng vẻ, tiếng khóc của đứa trẻ nỉ non gần xa, cứ như ở ngay bên cạnh, nhưng cũng lại giống như từ một nơi rất xa vọng tới.
Âm thanh đặc biệt chói tai trong một môi trường như vậy, quả thật đáng sợ.
"Chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây thôi".
Loan Loan đã lo lắng đến mức lạc cả giọng, cô ta thật ra cũng không phải kiểu nhát gan, ngược lại còn là kiểu to gan ấy chứ.
Nhưng lại bị ảnh hưởng bởi phim ảnh trước đó, nên vô cùng sợ ma.
"Thứ đó chỉ phát ra âm thanh sau khi chúng ta đến gần, có nghĩa là đã phát hiện ra chúng ta rồi".
Diệp Vĩnh Khang khẽ thở dài nói: "Chúng ta không có đường lui. Bất luận thứ này đáng sợ như thế nào, vẫn tốt hơn Thần Rồng phía sau".
"Đi thôi, nếu đã không thể trốn, không bằng đi đến đó xem đó là thứ gì".
Nói xong, cả hai từ từ đi về hướng phát ra tiếng khóc trẻ em.
Khoảng cách càng gần, âm thanh càng rõ nét.
Diệp Vĩnh Khang và Loan Loan không nói gì, cả hai đều trông rất nghiêm túc.
Tuy rằng không giao tiếp, nhưng bọn họ đều có thể chắc chắn một điều, bất luận cái gì phát ra âm thanh, chí ít, nhất định không phải là người!