“Rẻ mạt chẳng qua là do những kẻ không biết trân trọng tình thân mà thôi, trong mắt những người đó, lợi ích lớn hơn tất cả, chỉ cần có lợi ích, cho dù nhận một con chó làm bố đẻ đúng cũng được, nếu như không có lợi ích, cốt nhục tình thân ở trước mặt bọn họ cũng không đáng một xu”.
“Ngoan, đừng nghĩ nhiều nữa, từ nay gia đình ba người chúng ta sống tốt cuộc sống của mình là được, em là Tiểu Trân đều là những người quan trọng nhất cuộc đời anh!”
“Bố, mẹ, con xin lỗi”.
Lúc này, Diệp Tiểu Trân nước mắt lưng tròng bước ra khỏi phòng: “Là Tiểu Trân không ngoan, hôm nay Tiểu Trân không nên đánh nhau với anh Khang Khang, Tiểu Trân sai rồi, bố mẹ hãy phạt Tiểu Trân đi”.
Nói xong, Tiểu Trân rụt rè duỗi lòng bàn tay nhỏ của mình ra, chuẩn bị chịu phạt.
Tiểu Trân cho rằng hôm nay bố mẹ cãi nhau với người ta đều là do cô bé đánh nhau với cậu bé đó.
“Tiểu Trân ngoan”.
Hạ Huyền Trúc nhẹ nhàng khom người xuống, âu yếm lau nước mắt trên mặt Diệp Tiểu Trân, dịu dàng cười nói: “Chuyện hôm nay không liên quan đến Tiểu Trân đâu, là chuyện riêng của mẹ”.
“Nhưng sau này khi xảy ra tranh chấp với những bạn khác, con có thể nói cho cô giáo hoặc là bố mẹ, không được ra tay đánh người, biết chưa…”
“Không!”
Diệp Vĩnh Khang đột nhiên nói: “Tiểu Trân, con đừng nghe lời mẹ, sau này chỉ cần không phải là lỗi của con, khi bị người khác bắt nạt, con cứ đánh thật mạnh lại, hôm nay con không hề sai, hơn nữa còn rất đúng, bố cực kỳ vui!”
“Thật ạ?”
Tiểu Trân lau nước mắt, lúc này mới nở nụ cười: “Con biết rồi ạ, Tiểu Trân nhất định sẽ nhớ kỹ”.
Hạ Huyền Trúc mở miệng, bộ dạng muốn nói nhưng lại thôi: “Tiểu Trân, con đi chơi đi, bố mẹ có chút chuyện muốn nói”.
Cả hai cùng đi vào trong bếp.
“Sao anh lại dạy con như vậy?”
Hạ Huyền Trúc khẽ cau mày.
Diệp Vĩnh Khang phản bác: “Anh thấy không có vấn đề gì mà, bị bắt nạt thì đương nhiên phải đánh trả, lẽ nào ngậm đắng nuốt cay sao? Cái thứ gọi là lương thiện này, nếu như không thêm vài phần sắc bén thì không phải là lương thiện, mà là hèn nhát”.
Hạ Huyền Trúc khẽ thở dài, trong mắt hiện lên một tia chua xót: “Vĩnh Khang, những điều anh nói em đều hiểu, lẽ nào anh cảm thấy em nhẫn tâm nhìn thấy con gái mình bị người ta bắt nạt sao?”
“Vậy thì…”
Diệp Vĩnh Khang có chút khó hiểu.
Hạ Huyền Trúc cười khổ nói: “Em cũng rất muốn nói với Tiểu Trân rằng, nếu như ở ngoài bị người khác ức hiếp thì nhất định phải đánh trả quyết liệt, nhưng em không thể làm như vậy”.
“Mấy năm nay em đã phải chịu đựng quá nhiều rồi, mỗi ngày đều phải thật cẩn thật dè dặt, niềm hi vọng duy nhất là em và Tiểu Trân có thể sống bình an, mạnh khỏe qua ngày”.
“Vì vậy bọn không thể để phát sinh ra chút chuyện ngoài ý muốn nào được, nếu như Tiểu Trân thật sự gặp rắc rối ở bên ngoài, em thực sự không thể gánh vác được”.
“Vì vậy em luôn nói với Tiểu Trân rằng, ở bên ngoài tuyệt đối không được xích mích với các bạn cùng lớp, cho dù bị bắt nạt đi chăng nữa, chỉ có thể nói cho cô giáo, tuyệt đối không được phép đánh người, bởi vì với tình hình bây giờ của em, thật sự không thể chịu đựng được bất cứ rủi ro nào”.
Nghe thấy những lời này, trái tim của Diệp Vĩnh Khang như bị hàng nghìn cây kim đâm vào.
Năm năm qua, vợ và con gái anh đã phải sống những ngày tháng như thế nào?
Anh thậm chí không dám nghĩ tới dáng vẻ chỉ đành ngậm đắng nuốt cay của vợ và con gái mình khi bị người ta ức hiếp.
.