Nasha không lấy lệnh bài Điện Chủ Điện Long Thần cũng không chọn khẩu súng, dường như chưa có chuyện gì xảy ra, cô ấy phát triển vượt bậc trong sự nghiệp của mình và trở thành một trong các siêu sao quốc tế nổi tiếng nhất.
Vốn dĩ cứ nghĩ cả đời này hai người sẽ không gặp lại nhau, nhưng ông trời trêu người, ai mà ngờ có một ngày Diệp Vĩnh Khang gặp lại Nasha trong tình huống thế này.
Bởi vì đám người Nasha đến Giang Bắc lần này thông qua bảo mật nghiêm ngặt, hơn nữa phía sân bay cũng đã tạo ra một lối đi đặc biệt, cho nên không gây ra tình huống biển fans bu kín.
Cả lối đi chỉ có mỗi đám người Quách Thụy Hoa và Diệp Vĩnh Khang.
Khi cửa thoát hiểm của lối đi đặc biệt từ từ mở ra, Quách Thụy Hoa nhướng cao cổ, như thể bị người ta nhấc cổ lên vậy.
Khi vài bóng người từ từ đi về phía bên này, khuôn mặt của họ được ánh đèn bên cạnh chiếu rọi, biểu cảm của Quách Thụy Hoa đã thay đổi đáng kể!
“Cô Nasha!”
Lúc này không thể nào diễn tả được tâm trạng của ông ta, bọn họ thực sự đến rồi!
Quách Thụy Hoa quá phấn khích đến mức suýt vấp ngã về phía đám người Nasha.
Diệp Vĩnh Khang đang đứng cạnh cửa xe thì có vẻ hơi ngượng ngùng, anh chợt nhận ra không biết phải làm sao mới phải.
Từ giở trò khốn nạn với người ta giờ lại đi la liếm muốn mời người ta từ xa đến giúp đỡ.
Cùng với sự bướng bỉnh và tính khí cứng rắn của Nasha, sẽ rất rắc rối nếu như lát nữa cô ấy giơ súng ra tự sát.
“Vĩnh Khang”.
Ngay lúc trong lòng Diệp Vĩnh Khang đang hỗn độn, phía trước anh đột nhiên vang lên giọng nói thánh thót của một cô gái.
Diệp Vĩnh Khang ngẩng đầu lên, thấy Nasha vẫn xinh đẹp như trước, trên người còn có thêm vẻ quyến rũ trưởng thành nữa.
Chiếc váy dài đen đơn giản đã tôn lên dáng người hoàn hảo của cô ấy, với những đường nét trên khuôn mặt không chê vào đâu được, nụ cười nhàn nhạt trên khóe môi và hai đôi mắt xanh biếc như bầu trời trong vắt.
Bên ngoài cô ấy đẹp hơn trên TV nhiều.
“Làm sao vậy, không muốn nói chuyện với em, hay là nhìn thấy em căng thẳng quá không nói nên lời?”
Nasha thấy Diệp Vĩnh Khang không nói gì, không khỏi mỉm cười nói thêm: “Không ngờ đường đường là …”
Nói được nửa câu, Nasha đột nhiên liếc nhìn Quách Thụy Hoa và những người khác bên cạnh, sau đó tiếp tục nở nụ cười: “Không ngờ đường đường là Diệp Vĩnh Khang của nước Long Hạ cũng có lúc bối rối cơ đấy”.
Diệp Vĩnh Khang đỏ bừng cả cổ khi nghe Nasha nói vậy, gãi gãi đầu cười nói: “Cũng không hẳn, chỉ là đã lâu không gặp, cô vẫn xinh đẹp như trước”.
“Cảm ơn anh, không dễ gì để có được lời khen ngợi từ anh Diệp, thật vinh hạnh cho em quá”.
Khóe môi Nasha cong lên một nụ cười đặc biệt dễ mến.
“Haha, thật vinh dự cho tôi khi được gặp cô Nasha nổi tiếng thế giới mới đúng. Cô nói tiếng Long Hạ ngày càng trôi chảy đấy nhỉ. Nếu chỉ nghe giọng nói, chắc chắn sẽ nghĩ cô là người Long Hạ”.
Diệp Vĩnh Khang cười đáp.