Cảnh tượng xảy ra đột ngột này khiến tất cả mọi người cảm thấy sững sờ.
Hạ Huyền Trúc choáng váng không biết rốt cuộc đối phương đang làm gì.
“Sếp Hạ, trước kia tôi bị che mắt nên mới làm ra những việc sai trái không khác gì loài cầm thú như vậy”.
“Giờ tôi đã biết sai rồi, mong sếp Hạ giơ cao đánh khẽ, tha thứ cho chúng tôi một lần đi”.
“Ngoài ra, cả hội vật liệu kiến trúc chúng tôi đã bàn bạc và quyết định từ nay về sau chỉ cần là vật liệu mà giám đốc Hạ muốn
Thì chúng tôi đều có thể cung cấp cho cô với giá thấp hơn thị trường hai mươi phần trăm.
“Đây là hợp đồng, mời sếp Hạ xem qua, nếu như sếp Hạ vẫn cảm thấy không hài lòng thì chúng ta vẫn có thể bàn bạc thêm về mặt giá cả”.
Lý Bồi Hùng quỳ xuống tại chỗ, cung kính đưa ra hợp đồng bằng hai tay.
Hạ Huyền Trúc cảm thấy hoang mang, Hoàng Khoa đứng bên cạnh lo lắng có gì mờ ám ở đây nên vội vàng nhận lấy hợp đồng chăm chú xem một lượt rồi nói với vẻ không thể ngờ: “Sếp Hạ, điều…điều này đúng thật là…”
Ầm!
Lời vừa nói ra khiến tất cả trở nên hoang mang.
Đám người này có phải bị điên rồi không?
“Sếp Hạ, cô xem có được không?”
Ánh mắt Lý Bồi Hùng nhìn Hạ Huyền Trúc ánh lên vẻ cầu khẩn và lo lắng.
“Không không không, mọi người đứng dậy đi, có chuyện gì thì từ từ nói…”
Nói xong Hạ Huyền Trúc cũng cuống quýt không biết phải làm thế nào.
“Không, nếu như sếp Hạ không tha thứ cho chúng tôi thì chúng tôi sẽ quỳ ở đây không đứng dậy nữa!”
Lý Bồi Hùng kiên quyết nói: “Hôm nay chúng tôi tới đây không có ý gì khác, thứ nhất là chân thành xin lỗi sếp Hạ, thứ hai là thành tâm thành ý mong được hợp tác với cô, mong sếp Hạ tha thứ cho chúng tôi!"
“Được được được, mọi người đứng dậy rồi nói…”
“Không, trừ khi sếp Hạ đích thân nói là tha thứ cho chúng tôi, nếu không chúng tôi sẽ quỳ ở đây không đứng dậy!”
Lý Bồi Hùng trông vô cùng kiên quyết.
“Tôi…được được, tôi tha thứ cho mọi người…”
Hạ Huyền Trúc đành phải lên tiếng.
“Cảm ơn sếp Hạ!”
Lý Bồi Hùng cùng đám người kia lập tức trở nên hào hứng rồi mới đứng dậy.
Lý Bồi Hùng lau mồ hôi trán, tươi cười nói với Hạ Huyền Trúc: “Sếp Hạ, vậy chúng tôi xin cáo từ, những đơn hàng trước đây tiếp tục có hiệu lực, giá cả thì giảm hai mươi phần trăm, sếp Hạ có thể tới lấy hàng bất cứ lúc nào!”
Nói xong, đám người tười cười, thoải mái đi ra ngoài.
Hạ Huyền Trúc cùng nhân viên của mình đứng ngây ra tại chỗ, không kịp phản ứng lại với những chuyện vừa xảy ra.
“Sếp Hạ, công ty sống lại rồi, giờ thì chúng ta không cần tuyên bố phá sản nữa!”
Thư ký là người hô lên đầu tiên, ngay sau đó là tiếng reo mừng của những nhân viên còn lại.
Đúng lúc này, Triệu Mỹ Quyên cũng réo lên: “Thật tuyệt vời, công ty được cứu rồi, tôi biết là công ty Huyền Trúc không thể bị đánh sụp mà”.
“Có một người lãnh đạo công ty như sếp Hạ thì tôi tin rằng tương lai của công ty sẽ càng tốt đẹp hơn.
Sếp Hạ yên tâm, chúng tôi chắc chắn sẽ không phụ lòng tốt của sếp, giờ tôi quay trở về làm việc ngay lập tức đây ạ!’
Triệu Mỹ Quyên vừa nói vừa quay người định đi về phía phòng làm việc.
“Triệu Mỹ Quyên, cô đứng lại!”
Nhưng ngay lúc này Hoàng Khoa đột ngột bước lên trước cản đường của Triệu Mỹ Quyên.
Những nhân viên khác cũng lần lượt vây lấy cô ta và dùng ánh mắt hết sức đặc biệt nhìn cô ta chăm chăm.